Một mình rồi cũng ổn thôi – Lưu Đồng

Rate this post

mot minh roi cung on thoi

“Người không gặp “thời khắc đen tối nhất”, cuộc đời họ sẽ chỉ mãi nhàng nhàng như vậy, người khác trông thấy anh ra sao thì anh chính là như thế. Dần dà, anh sẽ cảm thấy người khác ổn, mình cũng ổn, cuộc sống này quá yên ổn, dường như chẳng điều gì trên đời đủ làm động lực để anh biết trông mong.
Người gặp phải “thời khắc đen tối nhất” và bỏ cuộc, lập tức quay đầu và lùi bước, lâu ngày sẽ hình thành thói quen “quay xe trước ngõ cụt”. Bởi lẽ họ tự cho rằng bản thân không đủ sức, không làm được, nhưng họ đâu biết đầu hàng một lần là mãi mãi giết chết ý chí làm lại của bản thân.”
Cuộc sống của tôi chưa từng ngừng cố gắng hay phải sống trong sự nhàn rỗi, tôi không cho phép bản thân mình làm thế. Vì tuổi tôi còn rất trẻ, tôi không muốn thời gian của mình trôi qua một cách vô vị được nên tôi không chọn cho mình lối đi an toàn, tôi muốn thử sức, thử xem bản thân mình đến đâu, như thế nào. Đến khi tôi chẳng còn có thể nữa thì cũng không hối hận về những gì mình đã và từng rất nổ lực ra sao.
Đúng là có nhiều lúc áp lực và khó khăn lắm, cũng từng suy nghĩ ” thôi hay là giờ mình dừng lại nhỉ? ” nhưng rồi nó cũng chỉ thoáng qua trong đầu tôi một giây lát rồi cũng sẽ bị tắt ngủm chôn vào một góc khuất. Mệt mỏi quá thì cùng lắm khóc cho đã chứ cũng không biết cùng ai tâm sự, khóc rồi thôi.
Tôi biết bản thân hay suy nghĩ nhiều, hay nóng giận khi gặp khó khăn nhưng tôi biết cách kiềm chế nó, sẽ cho nó được nói ra trong suy nghĩ. Cho nó giải tỏa hết những phiền muộn rồi tìm một thứ khác để làm, đến khi bản thân không còn nổi cáu nữa thì sẽ tiếp tục với đoạn đường mình chọn.
“Hoài niệm biết bao đám nhỏ ngây ngô ngày nào, tôi đâu nhớ cái thú nghịch dại của tuổi trẻ, tôi nhớ tâm hồn trẻ trung và thú vị của chúng tôi thời đó. Nó cho chúng tôi dũng khí để làm đủ thứ lạ đời, tạo thành quan điểm khác người trước đủ thứ chuyện, và chính cái “quái lạ” đó mới khiến những đứa trẻ chúng tôi độc đáo hơn người. Ngộ nhỡ có mắc lỗi thì lè lưỡi trêu ngươi hoặc cứng đầu cãi cố, người lớn chẳng quản mà đám nhỏ cũng cứ tinh ranh vậy đấy”
Khi con bé ta lại thích được làm người lớn, khi lớn rồi ta chỉ muốn mình trở lại như ngày thơ bé. Cái tuổi phá làng phá xóm, vui chơi hồn nhiên không phải vướng bận bởi những thứ công nghệ như hiện nay. Tôi thích khi ấy, tôi thích cảm giác cả đám không cần phải nói trước chỗ nào, thời gian ra sao nhưng vẫn có thể cùng nhau gặp mặt không thiếu đứa nào. Hay những lần nghịch ngợm lung tung đi bấm chuông cửa nhà người ta xong cười phá lên rồi chạy. Đúng là một đám con nít quỷ, đó là những gì chúng tôi thường nghe.
Còn bây giờ khi internet đã quá phổ biến, một đứa trẻ 4 5 tuổi cũng có thể sử dụng được. Tuổi thơ của những đứa trẻ ấy hiện đại hơn chúng tôi rất nhiều, tiếp cận với thế giới xung quanh nhiều hơn chứ đâu như thời bọn tôi nhong nhong cởi trần tắm sông, tắm mưa đến bị phạt không cho ra khỏi nhà đâu. Tôi thích nhất cái trò gì mà tụi ở quê tôi hay nói là chơi ” keo ” á, chia làm hai team, sau khi chơi xong team nào thua phải cõng cái team thắng đi một vòng, ta nói có hôm bị thua, cái đứa ốm nhôm ốm nhách mà phải cõng cái thằng bự gấp đôi nó trông buồn cười kinh khủng.
Thời ấy bọn tôi khờ lắm, chẳng biết cái gì là cái gì, cứ ăn, đi học rồi lại đi chơi. Nhà đứa nào mà có buôn bán gì thì y như rằng trúng mánh, học hành xong về tới nhà là quăng cái cặp chạy ra phụ liền. Nhớ cái hồi mẹ tôi bán ốc đắng, phần lớn khách hàng thân quen đều là tụi nó chứ đâu. Đứa này ra ăn một dĩa, đứa kia ra ăn một dĩa rồi cũng bán đắt đấy thôi. Nhớ lại thực sự rất muốn trở về thời vô tư vô lo ấy.
Chúng tôi ai cũng lớn cả, bọn tôi của năm đó hiện giờ có đứa cũng lập gia đình xin con đẻ cái, có đứa được làm ông bà chủ, có đứa thì làm cu ly. Nói chung là mạnh ai nấy cũng đang xoay vòng với cuộc sống của chính mình. Đến tôi cũng thế, loay hoay với mớ công việc chất đống không ngày nghỉ ngơi. Dần dà, chẳng còn những cuộc gặp gỡ, đến sau cùng mỗi người “rồi ai cũng sẽ phải từ biệt với những điều cần nằm lại quá khứ” mà thôi.
Từ khi tôi biết đến quyển sách Một mình rồi cũng ổn thôi này, con người tôi thay đổi cũng nhiều, tuy nhìn sơ qua quyển sách cảm giác này sẽ rất ão não, u sầu. Nhưng không, lối hành văn nhẹ nhàng, bình thản của Lưu Đồng làm tôi như tìm được chính tôi vậy, cảm giác được an ủi rất nhiều.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *