Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn

thumbnail
Rate this post

Mở đầu: Khi hoa nở giữa tháng Năm

Trong thế giới khá nhạt nhòa và ảm đạm của Dụ Tịch, Cố Tông Kỳ như mặt trời lấp lánh về đến. Anh toả ra nguồn nhiệt ấm, giúp làm tan chảy những vết thương đóng băng trong trái tim cô. Anh chiếu sáng, trong những kí ức mờ mịt, các góc tối tăm đang che khuất.

Nhờ anh, những cảm giác lạnh lẽo của đất nước Đức, những cơn mưa dầm mang theo hình bóng người bà hiền lành và đỏ thẫm của huyết thống bỗng chốc tan biến giữa những tuyết trắng phủ đầy. Nỗi sợ hãi trong cuộc sống ở đất khách, những mất mát khi cái chết tiến gần đến người thân yêu nhất, và cô đơn cuối cùng đã nhận thức được.

Mảnh ghép hồi tưởng

Mỗi mảnh ghép từ từ hiện ra trong tâm trí Dụ Tịch. Cô không phải con gái yếu đuối và nhút nhát. Rồi từng mất mát đã dồn nặng lên trái tim cô, và cô không đủ dũng cảm để đối diện với chúng. Cô chưa đủ yêu anh đến nỗi có thể dựa vào vai anh, tin tưởng rằng anh sẽ giúp cô vượt qua nỗi đau. Vì lý do đó, cô vô thức chọn quên, quên hết tất cả, cả đau khổ và mất mát. Và cả anh.

Nhưng Cố Tông Kỳ và một quãng đường dài đầy nước mắt vẫn được cô cẩn thận giấu kín trong góc tối của tiềm thức. Thời gian đã làm Dụ Tịch trở nên mạnh mẽ, để khi những tổn thương trong quá khứ trỗi dậy, cô có thể đương đầu với chúng. Và khi cô quay đầu lại, anh vẫn đứng đó. Dụ Tịch có thể lạnh lùng và vô tình trong quá khứ, nhưng Cố Tông Kỳ không hề chán chường. Sự quên lãng hiện tại của Dụ Tịch không làm anh rời bỏ. Dù người khác nói gì, dù năm tháng trôi qua, Cố Tông Kỳ vẫn đợi Dụ Tịch từ bỏ nỗi đau để một lần nữa yêu anh.

Nếu bạn muốn đọc thêm về câu chuyện này, hãy ghé thăm Review Sách để khám phá những bộ sách tuyệt vời khác!