“Xét cho cùng, tình yêu chỉ có thể xảy ra bởi vì anh đã nhìn tôi không phải như con người tôi hiện tại, mà như con người tôi sẽ trở thành.”
Cảm giác run rẩy và chờ mong một cách tuyệt vọng cho một thứ tình cảm biết chắc rằng sẽ chẳng bao giờ có thể nào trở thành hiện thực. Nhưng bản thân lại không thể nào ngừng huyễn hoặc về nó, không thể nào thôi ngắm nhìn nó, vô tình hay cố ý, hay lờ đi…dày vò một cách đớn đau. Bởi lẽ, thứ tình cảm đó, không giống với thứ tình cảm bình thường.
Đừng tự dối mình, là một cuốn tự truyện, kể lại đoạn tình dù ngắn ngủi của Philippe, nhưng nó là tình yêu, một thứ tình yêu để lại sự dày vò, hoài nghi, một thứ tình yêu sâu sắc mà cuồng nhiệt nhưng cố tình bị đè nén che lấp dưới vỏ bọc mang tên “bình thường”,”giống mọi người”, một thứ tình cảm tuyệt vọng.
“Đó hẳn là tình yêu. Và ngày mai, sẽ là sự trống vắng vô hạn. Nhưng chúng ta không thể tiếp tục; cậu có cả cuộc đời đang chờ đón, còn mình, mình sẽ không thay đổi. Mình chỉ muốn nói với cậu rằng mình đã hạnh phúc trong những tháng ngày chúng ta bên nhau, rằng mình chưa bao giờ hành phúc như thế, và mình biết sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc như vậy nữa.”
Thomas không dám đối mặt với tình cảm của bản thân mình, dù tình cảm đó theo anh đến suốt hai mươi ba năm và tám năm sau đó, dù anh có vợ và một cậu con trai thông minh hay mỉm cười hơn bố. Dù anh có đọc tất cả những cuốn sách của người tình mình từng đắm say, dù anh có dõi theo hình bóng người đàn ông ấy, dõi theo từng bước thành công mang bóng hình của người tình ấy. Dù tình cảm và khát khao cháy bỏng được sống với chính mình, được là chính mình luôn luôn sục sôi và dày vò Thomas. Nếu như, ngày đó, anh dũng cảm một lần cho bản thân mình, không phải rằng anh không có sự lựa chọn, mà anh chỉ đang mượn một lý do chính đáng cho sự sỡ hãi của bản thân mình mà thôi. Nhưng chẳng có nếu như…
Mối tình đó vẫn tồn tại mãi, cháy âm ỉ, sục sôi, bức bối. Tôi không hiểu tại sao hai con người đó còn chưa bùng nổ? Tôi không hiểu tại sao họ có thể nhịn lại khao khát muốn bùng cháy đó? Do sự tôn trọng nhau chết tiệt! Khi cả hai cùng sống với hoài vọng, tiếc nuối, họ đã không tìm nhau ngay cả khi họ biết sự tồn tại của nhau. Anh nghĩ, tôi nghĩ, _ 23 năm sau khác 23 năm trước. Nhưng trái tim vẫn đang đập và thứ tình yêu ẩn chứa trong nó thì không có gì khác cả.
Xem thêm : Review Sách: Giai Điệu Tử Thần – Cuốn Sách Kết Hợp Âm Nhạc Và Trinh Thám
Không quan trọng bạn là ai, bạn xứng đáng được yêu thương.
(Trang Đào)
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Văn Học