Giới Thiệu Truyện Hay – Lạc Chốn Phù Hoa | Bất Kinh Ngữ

thumbnail
Rate this post

Nếu bạn là một người phụ nữ hai mươi tám tuổi đã ly hôn, với bố mẹ phải lo lắng, dưới có con gái phải nuôi dưỡng. Cuộc sống một mình gặp phải khó khăn… Bạn sẽ làm gì?

Cố gắng đấu tranh cho cuộc sống? Hay là buông xuôi bản thân vì hiện thực quá khắc nghiệt?

Khi tôi đọc “Lạc Chốn Phù Hoa”, tôi đã suy ngẫm về câu truyện trong một thời gian dài. Mối lương duyên của nữ chính Tô Mạt và nam chính Vương Cư An bắt đầu bằng con số “9”, một con số phong thủy cực kì đẹp và may mắn. Mặc dù ban đầu, con số này không mang đến niềm vui và may mắn cho nam nữ chính như ý nghĩa của nó. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải thừa nhận rằng, sự nhầm lẫn con số định mệnh này lại là yếu tố quyết định số mệnh ở tương lai của cả hai.

Một người ở dưới đáy xã hội, một người ngồi trên đầu kẻ khác; Một người có tính cách lương thiện, một người có lòng dạ thâm sâu; Một người có suy nghĩ vô cùng đơn giản, một người có đầu óc cực kì phức tạp… Hai thái cực cách xa nhau hoàn toàn, vậy mà gặp gỡ và giao nhau ở chốn phù hoa ấy.

Đôi lúc tôi nghĩ, đêm hôm đó, nếu anh chàng Vương Tư Nguy không gặp lỡ, dẫn đến sự nhầm lẫn giữa hai con số “8” và “9”, thì cuộc đời của Tô Mạt đã đi theo hướng khác. Đương nhiên, lúc đó bản chất con người của hai người đàn ông trong hai căn phòng đó không khác nhau là mấy, nhưng chỉ cần sai người thì con đường sẽ rẽ theo chiều hướng khác biệt hoàn toàn, có đúng không?

“Lạc Chốn Phù Hoa” không phải là một quyển tiểu thuyết nam sạch, nữ cường, nam chung tình, nữ trong sáng… Mà quyển tiểu thuyết này có hình tượng nam nữ chính trái ngược với phong cách trên. Tuy nhiên, điểm tối đa mà “Lạc Chốn Phù Hoa” nhận được là ở tính hiện thực trào phúng, cuộc sống khắc nghiệt, con người thực dụng, xã hội đầy vẻ phù phiếm.

Nếu nói nữ chính Tô Mạt của “Lạc Chốn Phù Hoa” rất kiên cường, thì sự kiên cường của cô được gọt dũa theo năm tháng, sự va chạm với cuộc đời mới được hình thành. Sự lương thiện của Tô Mạt nếu đặt trong một vùng quê hẻo lánh, tình người với tình người thì nó sẽ được ca tụng không ngừng, nhưng nếu sự lương thiện, hiền lành, yếu đuối đó lại được đặt vào chốn phù hoa coi trọng đồng tiền hơn nhân phẩm của con người, thì nó lại có hệ quả hoàn toàn khác biệt.

Nếu bảo tôi mô tả nữ chính Tô Mạt thật ngắn gọn, tôi chỉ có thể hình dung cô bằng hai chữ “Đơn giản”. Tô Mạt sống rất đơn giản, tính cách của cô cũng vô cùng mộc mạc, dễ gần. Vì chịu sự giáo dục từ bố mẹ, ngay từ nhỏ bản tính của Tô Mạt đã rất lương thiện, hiền lành. Chính vì thế, khi cô trải qua cuộc hôn nhân đầu tiên và gặp khó khăn, cô không hề đánh mất bản thân hay làm méo mó tính cách vốn có của con người mình. Nếu không, sao cô có thể có được tình yêu của Vương Cư An, sự tín nhiệm của Vương Á Nam, sự chia sẻ của Mạc Úy Thanh, tình bạn với Tùng Dung, sự tôn trọng của Chung Thanh hay tình cảm từ Châu Viễn Sơn…

Tô Mạt trong truyện không phải là người phụ nữ thông minh, cô cũng không hề xuất sắc, ngoại hình cô thanh tú nhưng không phải là quá nổi bật. Trong khi nam chính Vương Cư An lại là “rùa vàng” đối với phụ nữ, anh là người có tiền, có quyền, có sắc… Vậy thì người có đủ mọi thứ như anh tại sao lại để tâm đến một người phụ nữ tầm thường không ưu điểm như Tô Mạt? Thật ra câu trả lời mà tôi tìm được rất đơn giản, đó chính là Tô Mạt cho anh hơi ấm mà anh chưa từng tìm được ở bất kì người phụ nữ nào. Tô Mạt không thông minh, không xuất sắc, nhưng ở con người Tô Mạt có một sự chân thật rất lạ lùng, thứ cô theo đuổi không phải là “Đồng tiền” mà là sự “Bình yên”, thứ cô cần không phải là “Vật chất” mà là “Thanh thản”, cốt cách của cô không phải là “Hư vinh” mà là “Thanh cao”, con người của cô không phải là “Thực dụng” mà là “Lương thiện”, tất cả những thứ đó đã ăn sâu vào xương tủy, cho nên dẫu cô có đi lạc vào chốn phù hoa ấy thì bản chất của cô cũng không hề thay đổi, có chăng nơi đó chỉ mài dũa bản tính lương thiện của cô nên đặt vào con người nào, sự việc nào mà thôi. Còn nam chính Vương Cư An thì khác, anh sinh ra vốn đã ở chốn phù hoa, bản chất của anh vô cùng cao ngạo, thâm sâu khó lường. Phù Hoa là quê hương của anh, Thực Dụng là môi trường mà anh sống, Giả Tạo là bộ mặt mà hằng ngày anh phải đối mặt, Đồng Tiền là thứ mà suốt đời anh phải theo đuổi, những tưởng tất cả những đặc điểm trên sẽ khiến anh vô cùng phù hợp với chốn phù hoa đó, nhưng khi biết bản thân mình là nhân vật chính trong vở “Ly Miêu tráo thái tử” anh mới nhận ra anh là người lạc lối trong chốn phù hoa đó. Một người đi lạc, một người lạc lối, cô cho anh hơi ấm mà anh khao khát, anh cho cô cuộc sống mà cô ước mơ. Chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ lý do để một người yêu một người.

Đọc “Lạc Chốn Phù Hoa”, thứ mà tôi thích nhất là màn đấu đá lời thoại của nam nữ chính. Những triết lý sống mà Vương Cư An dùng để dạy đời Tô Mạt, những câu trả đũa cực kì ấn tượng của Tô Mạt dành cho Vương Cư An hay những câu đá đểu nhau của Vương Cư An và Thượng Thuần đều trở thành điểm nhấn. Khi đọc, tôi vô cùng khâm phục lối xây dựng lời văn của tác giả Bất Kinh Ngữ, dù là lời dẫn, lời kể hay lời thoại, văn chương của cô cuốn hút đến lạ thường.

Tô Mạt và Vương Cư An đã tạo nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc nhờ ăn ý giữa cả hai, hiểu và thông cảm cho đối phương.

Những nhân vật phụ trong “Lạc Chốn Phù Hoa” cũng đóng vai trò quan trọng trong câu chuyện. Từ Mạc Úy Thanh cho đến Chung Thanh, từ Thượng Thuần cho đến Vương Tư Nguy, từ Châu Viễn Sơn cho đến Lộ Chinh, hay bà cô Vương Á Nam… Mỗi nhân vật đều tạo nên một màu sắc riêng, tô điểm cho chốn phù hoa và cuộc đương đầu với cuộc sống của nam nữ chính.

Tuy “Lạc Chốn Phù Hoa” không đề cao giá trị tình yêu, nhưng thông điệp mà truyện gửi đến người đọc rất đơn giản. Tình yêu không phải là so sánh ngoại hình hay phẩm chất của người đó, mà là chúng ta có yêu người đó hay không? Liệu cuộc đời của chúng ta có thể sống thiếu người đó? Đọc truyện, ta có thể thấy rằng Tô Mạt và Vương Cư An đến với nhau đơn giản chỉ vì sự ăn ý giữa cả hai, hiểu và thông cảm cho đối phương, chỉ hai yếu tố đó cũng tạo thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Cuộc sống của con người luôn phải theo đuổi một thứ gì đó, vì thế chúng ta mãi luôn đấu tranh không ngừng. Tôi hy vọng chúng ta sẽ tìm ra được cái kết cho dạng đấu tranh đó trong cuộc sống thông qua từng nhân vật trong “Lạc Chốn Phù Hoa”. Hãy chọn cách sống cho mình, hãy tôn trọng bản thân, lựa chọn con đường mà mình nghĩ sẽ hạnh phúc.