Ác Ý – Higashino Keigo

Rate this post

Review sách) Ác Ý – Keigo Higashino

Thể loại: Trinh thám.
Đánh giá cá nhân: 7/10
Đánh giá của mọi người: ~ 8.5-9.5/10
Khuyến nghị: Bình thường,…

Reviewer: Nguyễn Huy Hoàng
***
Vẫn như lần trước, Ác Ý chỉ mới là truyện trinh thám thứ 8 (Sau seri của Lôi Mễ và tác phẩm Nhân Chứng Đã Chết – Harlan Coben).

Cũng không phải vì cái dớp của Lôi Mễ quá lớn, mà chỉ là mình gần như không phù hợp với tác phẩm Ác Ý cho lắm.

Bản thân mình cảm thấy mình phù hợp với những câu chuyện có một vài cao trào, một vài phẫn nộ, một vài bất lực của nhân vật sẽ khiến mình dễ đồng cảm hơn.

Khi đọc Ác Ý, bản thân không có nhiều cảm xúc, kể cả khi ăn cái tát cuối cùng về sự thật đi chăng nữa.

Kiểu như…. À, ồ, ừm, vậy hả? Có vẻ bất ngờ đó, nhưng mà bất ngờ vậy thì sao nhở?…

Có thể hiểu đối với bản thân, Ác Ý như 1 phương trình Y = a với “a” là 1 con số nào đó, tức 1 đường thẳng.

Có lẽ vì mình trải qua một số chuyện, cũng có vẻ mình hiểu một chút gì đó về cách hoạt động về cuộc sống này (không phải tiêu cực) nên thành thử khi những việc như vậy diễn ra, mình thấy kết cục như 1 lẽ tất yếu. Tại sao thủ phạm lại giết người đó, tại sao phải mất nhiều thời gian như vậy, tại sao gây án chỉ để muốn bị bắt,…? Vì bản thân yếu kém? Vì sợ hãi quá khứ bị lột trần? Vì bản thân mình sắp chết? Vì muốn được nổi tiếng,… Rất rất nhiều cái vì, và rất nhiều cái tại sao.

Nhưng, dù được miêu tả ở trên khía cạnh khác, có thể ác liệt hơn, có thể nhẹ nhàng hơn, nhưng ở cuộc sống thường nhật chúng ta, không phải những thứ như vậy vẫn đang diễn ra hay sao?

Có thể không đến mức chết chóc, có thể không đến mức lên kế hoạch hàng tháng trời, nhưng vẫn là đẩy những con người khác vào “chỗ chết” với những lý do rất là vớ vẩn. Vì cuộc sống này, vốn đang như vậy.

Tất nhiên, không có ý khuyên mọi người cũng như vậy, chỉ là cho mọi người hiểu rằng mọi việc vẫn đang diễn ra, chỉ hi vọng đừng ai chúng ta thành nhân vật trong chuyện, dù là thủ phạm hay người giết.
***
Đi vào tác phẩm 1 chút:
Như mọi lần, đọc xong 1 tác phẩm thì mình vẫn không có cách nào nhớ được tên nhân vật, dù là nhân vật chính, nhưng thật ra, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm

Nội dung thì chỉ xoay quanh 1 vụ án giết người, nhưng nguyên nhân sâu xa là thứ được tác giả xoáy sâu và chú ý đến. Đặc biệt là cảm xúc của một người luôn sợ hãi và thất bại trong cuộc sống (kiểu Loser, ít ra là mình cảm nhận thế).

Truyện được viết dưới ngòi bút của 2 nhân vật, là 2 mặt trái hoàn toàn của câu chuyện (Thủ phạm – Cảnh Sát).

Truyện có các ưu điểm:
+ Dù biết thủ phạm từ rất sớm nhưng khó để biết được cái kết cho đến gần cuối truyện với pha lật mặt nhanh hơn cả các anh yếu sinh lý.
+ Mọi chi tiết trong truyện đều Logic và không bị bỏ sót.

…. Liệu có phải do không phù hợp nên mình không còn thấy ưu điểm nào nữa, phải không nhỉ? Ai đó góp ý thêm vào ưu điểm, được không?

Nhược điểm: Không có cao trào đặc biệt.
***

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *