Truy Tìm Ký Ức – Đinh Mặc

thumbnail
Rate this post

Truyện Ngôn Tình đầy ám ảnh và đau buồn

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Ngôn tình, Đô thị, Hiện đại, Trinh thám

Nhà xuất bản: NXB Văn Học

Phải chần chừ rất lâu mới dám đọc truyện này, nghe nói rất buồn, rất ám ảnh. Tôi luôn ngại những thứ ảnh hưởng nặng nề tới tinh thần, mặc dù không bao giờ kiềm chế nổi sự cám dỗ của chúng.

Tôi đọc nó với tâm lý đề phòng chứ không buông thả cảm xúc. Tôi biết sẽ có một nhân vật rất ám ảnh là “S”. Tôi nghĩ, một nhân vật đã có bí danh, chắc chắn sẽ gây bất ngờ, rất có thể sẽ là những nhân vật không thể ngờ tới. Đó lại là một nhân vật ám ảnh, nhất định sẽ mang những nét tính cách khiến người ta yêu mến ngay từ những dòng đầu tiên, để rồi sau đó khi biết bí mật của họ, chúng ta sẽ không ngừng tiếc thương: một con người như thế, cuối cùng lại như thế…

Cho nên tôi không hồi hộp quá trình tìm kiếm S, tôi chỉ hồi hộp trước quá khứ của anh ấy. Để ý anh ấy nhiều hơn, bởi vậy mà càng thương tiếc anh ấy. Một con người không được tự chọn lựa số phận của mình, trước mắt luôn chỉ có một con đường, xung quanh là gai nhọn, anh ấy buộc phải đi trên con đường đó. Điều duy nhất tôi thấy không bình thường ở anh, đó là một sự ám ảnh, một người con gái, một người con gái anh không thể lại gần, không thể chạm vào, càng – không thể yêu.

Anh vẫn độc bước trên con đường đó, bên kia hàng rào gai nhọn là cô. Lần đầu gặp cô, cô 8 tuổi, anh 13 tuổi, trong tang lễ của cha cô mà chính cha anh là hung thủ, ánh mắt và khí chất kiên định hận thù trong con người cô lại dựng thêm một hàng rào nữa, tua tủa những chiếc gai.

Luôn dõi theo người con gái đó, cho đến khi không thể kiềm chế nổi tình yêu ấy, anh quyết định dấn thân. Nếu như anh đừng chần chừ, nếu như tính cách của anh có thể quyết liệt và ích kỉ hơn, nếu như anh đổi một phương thức khác – một phương thức bình thường không có sự tham gia của đám đàn em tâm thần đó, biết đâu sẽ khác?

Thật tiếc, có quá nhiều cản trở. Nếu như tất cả những điều nếu như kia xảy ra, có thể mọi chuyện cũng chẳng có kết thúc tốt đẹp hơn cho anh ấy. Bởi vì số phận đã lựa chọn anh ấy làm vật hi sinh, làm kẻ đền tội, làm một con người bị tước đi hạnh phúc, ngay từ khi anh còn chưa có mặt trên cõi đời này.

“Tô Miên, trên đời này có nhiều chuyện biết là không thể mà vẫn làm đấy thôi. Không phải người nào cũng lựa chọn tình yêu đầy hy vọng.”

“Tô Miên! Trước kia tôi đã từng nói với em một điều nhưng em không tin. Trong lý luận của em, những người có tâm thần bệnh hoạn có đặc điểm rõ ràng như dễ nổi giận, một khi xúc động thì dễ có hành vi phạm tội. Chúng tôi khao khát sự kích thích bởi chúng tôi bị tê liệt cảm xúc. Nhưng em đã sai rồi..Tôi yêu em. Tình cảm của tôi không hề nhạt nhẽo và kém sâu sắc. Từ trước đến nay, tôi luôn có thể cảm nhận được em!”

“Tô Miên. Trong căn phòng đó không chỉ có em và Hàn Trầm, còn có một người cam tâm tình nguyện bước vào. Em chỉ nhìn thấy Hàn Trầm ở trước mặt, ngay cả trong giấc mơ em cũng luôn tìm kiếm anh ta. Em không nhìn thấy người nằm ở đằng sau em là tôi.

“Tôi đã quên mất tên họ và quá khứ, quên mất đồng bọn và tín ngưỡng. Trong sinh mệnh vốn tăm tối của tôi chỉ tồn tại một tia sáng. Tôi sống một cuộc đời yên tĩnh và khô khan, chỉ để chờ đợi sự xuất hiện của em.”

“Người con gái tôi yêu! Tiếng còi của em là dũng khí để anh ta tiếp tục sống, cũng là quyết tâm kết thúc sinh mệnh của tôi.”

“Trước khi tìm thấy em, sau khi để mất em, hạnh phúc đã rời xa tôi mãi mãi.”

Từng tiếng gọi dịu dàng mà thê lương của người đàn ông đó cất lên, nhưng đâu đó có ai nghe thấy, có ai cảm nhận thấy nỗi đau khảm sâu trong xương tuỷ của anh? Kẻ tâm thần luôn có một nỗi ám ảnh đau đáu, nỗi ám ảnh của anh chỉ có duy nhất một người con gái. Người con gái anh đã bước theo từng dấu chân trong cuộc đời, chứng kiến từng khoảnh khắc trong sinh mệnh cô, ngay cả khi cô rung động trước tình yêu, mà tình yêu ấy không có bóng dáng anh.

Ngoài “S”, còn có một nhân vật khiến tôi ám ảnh không kém, A. Cậu ta xuất hiện một cách chớp nhoáng và tàn bạo, nhưng tôi vẫn ấn tượng thứ tình cảm sùng bái mãnh liệt của cậu ta đối với S, và đối với cả người con gái của S.

“Chị. Tên đó là một tên khốn kiếp, chết không đáng tiếc. Chị đừng buồn nữa.”

“Chị… Em không giết Hàn Trầm… Chị đừng đau lòng…”

Giá như có thêm vài phân đoạn riêng giữa nữ chính và A, nhất định sẽ càng ám ảnh hơn nữa… Tiếc là không có, tiếc là không có gì chứng minh và lí giải cho tình cảm của A đối với Tô Miên. Có lẽ đúng như tôi đã nói, đó chỉ là thứ tình cảm sùng bái quá mức dành cho S, khiến cho A sùng bái mọi thứ của anh ấy.

T. Một con người màu xám, một người xấu với nội tâm lương thiện. Anh ta khiến tôi liên tưởng đến Kira, người sở hữu Death Note, trừ kẻ gian diệt cái ác. Thế nhưng có một điểm khác biệt, nội tâm anh ta vẫn luôn chính trực, còn Kira đã ngày càng méo mó. Anh ta là nạn nhân đáng buồn của cái gọi là Số Phận. Thế nhưng, vùng vẫy trong số mệnh được định sẵn đó, T vẫn không đánh mất nhân tính, tình cảm và đương nhiên, một sự sùng bái nữa dành cho S, mà ở đây là một sự sùng bái lý trí, không mù quáng như A. Anh ta thực hiện vẹn toàn tâm nguyện của S, để anh ấy sống cuộc đời anh ấy muốn. Một cuộc đời sạch sẽ và đầy hy vọng.

Thật ra, nếu như T cũng giống như đồng bọn, chọn một phương án khác trái ngược với tâm nguyện của S, một phương án dễ dàng, trực tiếp với tỉ lệ thành công cao hơn, thì liệu S và Tô Miên có kết quả hay không? Tôi vẫn thắc mắc điều đó. Nhưng chắc là không. Nó làm tôi liên tưởng đến một câu chuyện khác gần giống thế, trong một bộ phim Hàn Quốc nổi tiếng. Nếu như Hàn Trầm là nam chính, S là nam phụ, Tô Miên là nữ chính. Cuối cùng chẳng phải nữ chính vẫn tìm lại được tình yêu ban đầu với nam chính đấy thôi?

Rốt cuộc mọi thứ vẫn quay trở về quỹ đạo vốn có, những người yêu nhau vẫn thuộc về nhau, để lại cho chúng ta bao nhiêu thương tiếc dành cho những kẻ chẳng thuộc về ai cả…Những kẻ sinh ra đã bị định sẵn số mệnh đơn độc, “cầu không được, bỏ không nỡ, yêu không được, hận không đành”…

Hiển nhiên, một câu chuyện khiến người đọc phải ám ảnh và thương tiếc cho nhiều nhân vật phụ sẽ khiến hai nhân vật chính lu mờ hơn sau khi câu chuyện đến hồi kết. Có một cảm giác không cam lòng thay cho những con người bất hạnh kia. Vì sao chỉ có họ có thể hạnh phúc? Vì sao số phận lại ưu ái cho họ một tương lai rực rỡ hy vọng đến thế?

Thế nhưng, thôi tạm không dùng con mắt ích kỉ đó phán xét họ. Bởi vì trước khi ngã ngũ, tôi vẫn yêu thích bọn họ. Thích nữ chính ban đầu sỗ sàng hơi thô lỗ, lại có nét dịu dàng tinh nghịch quyến rũ bên trong. Thật ra tôi thích “Bạch Cẩm Hi” hơn là “Tô Miên”. Cảm giác gần gũi, chân thực và dễ mến hơn cô gái “Tô Miên” xinh đẹp đỏm dáng và kiêu sa trong quá khứ. Cũng như thế, tôi thích Hàn Trầm khi đã trưởng thành hơn, thậm chí còn có ác cảm với thằng trẻ trâu Hàn Trầm trước đó.

Nhưng, đó chỉ là con mắt khách quan, con mắt của người đứng ngoài phán xét. Tôi biết nếu tôi là Tô Miên, tôi chắc chắn sẽ chọn Hàn Trầm, không chọn S, kể cả nếu S đến trước, yêu trước, kể cả anh ấy có lương thiện hay độc ác, bình thường hay mắc bệnh tâm lí. Lí do rất đơn giản, trên đời này có hai loại đàn ông, một loại mang lại cho chúng ta cảm giác yên bình và an toàn, một loại lại khiến tâm trạng và con tim dậy sóng, sẵn sàng “bùng cháy” vì họ. S là loại thứ nhất, loại người sẽ khiến bạn cảm động, người sẽ khiến cuộc sống của bạn diễn ra bình yên và tĩnh lặng. Hàn Trầm của quá khứ thật tiếc lại là loại thứ hai, làm bạn điên cuồng và say mê, khiến bạn thăng hoa tột cùng mà cũng sẽ khiến bạn đau khổ tận tâm can, đó chính là rung động. Mà tình yêu, trớ trêu thay lại chính là những rung động run rẩy mà mãnh liệt ấy.

Nếu bạn còn trẻ, tất nhiên sẽ không ngần ngại chọn Hàn Trầm. Tô Miên cũng không ngoại lệ.

Có điều tình yêu trong tiểu thuyết có một điểm không giống với thực tế ở chỗ, tình yêu nào cũng thật khắc cốt ghi tâm. Hàn Trầm và Tô Miên tuy vẫn trẻ người non dạ nhưng đã có thể yêu đến chết đi sống lại, không ngần ngại từ bỏ mạng sống vì đối phương. Có lẽ đó chính là biểu hiện của những mối tình đầu, dù thế nào cũng không thể quên. Bởi đó là người đầu tiên khai phá thứ tình cảm mới mẻ mà mãnh liệt đó, người đầu tiên phá bỏ những giới hạn để đụng tới nơi sâu nhất trong trái tim bạn. Chúng ta luôn nhớ rõ cảm xúc của mình trong những lần đầu tiên. Mối tình đầu…

Thật may khi kết thúc, tác giả còn tốt bụng an ủi độc giả bằng những câu chuyện vui, khiến chúng ta tạm thời quên đi những tiếc hận dành cho nhân vật phụ. Mà cũng đúng thôi, không ai nên dành quá nhiều tình cảm cho những tên tội phạm giết người hàng loạt như vậy.

Đừng em nhỏ nào manh nha ý nghĩ đấy nha, nhất là trong thời buổi loạn lạc thế này, phù hợp với nhân vật ngôn tình mà.

Đùa thôi. Thật ra mình thấy những người đọc ngôn tình chẳng có ai không biết phân biệt thực hư cả, vẫn sống cuộc sống bình thường chứ có ảo tưởng gì đâu. Chỉ có mấy người không đọc bao giờ xong ngồi ngoài phán xét người khác u mê này nọ. Mắc mệt. Ít ra đâm đầu vào truyện sẽ khiến chúng ta ít “vi bất thiện” hơn là cái chắc, không làm được điều gì vĩ đại thì ít ra cũng sẽ là một công dân tốt.

Review Sách