Nhà thơ Xuân Diệu không chỉ được biết đến với tài năng viết những bài thơ tình tuyệt đẹp, mà còn với cuộc sống riêng đầy nhiều hoài niệm và những tin đồn xoay quanh giới tính thật của ông.
Nhắc đến Xuân Diệu, câu chuyện về giới tính của nhà thơ luôn thu hút sự quan tâm của giới văn nghệ sĩ và độc giả. Cuộc sống riêng tư của “ông hoàng thơ tình Việt Nam” luôn ẩn chứa những bí mật khiến người khác phải tò mò. Suốt một thế kỷ trôi qua, nghi vấn về giới tính của Xuân Diệu vẫn là một dấu hỏi lớn.
Bạn đang xem: Chuyện giới tính Xuân Diệu qua hồi ký của Tô Hoài
Năm 1993, nhà văn Tô Hoài đã công bố cuốn hồi ký “Cát bụi chân ai”, khiến người đọc phát hiện câu chuyện về giới tính của nhà thơ Xuân Diệu. Dưới đây là một số trích đoạn trong cuốn hồi ký của Tô Hoài về “tình trai”, với những nỗi khổ tâm và dằn vặt của Xuân Diệu:
“Tôi quen Xuân Diệu từ trước năm 1945. Tôi cũng là người Xuân Diệu mời đi nghe và cổ vũ Xuân Diệu lần đầu tiên thuyết giảng đề tài Thanh niên với quốc văn ở giảng đường trường đại học Hà Nội. Xuân Diệu nói ‘Hoài đi ủng hộ Diệu’. Anh Hiến, sinh viên mặt tái xanh nhút nhát, ra giới thiệu lúng túng. Nhưng Xuân Diệu, với áo tuýt so lụa mỡ gà, cà vạt lấm tấm vàng sẫm, làn tóc rậm đen loăn xoăn trên đài trán, đã thu hút người nghe ngay từ câu chuyện đầu tiên. Đột nhiên Xuân Diệu nói nhịu chữ ‘tâm hồn’ – như một bà già trong làng bán bánh đúc có tật nói nhịu nhảm. Nhưng Xuân Diệu vẫn tiếp tục sảng khoái, không ai kịp sửng sốt.”
Nhà thơ Xuân Diệu và Huy Cận cùng nhau lên Nghĩa Đô, ở chơi cả buổi và ăn cơm. Dịu dàng, âu yếm, Xuân Diệu cầm cổ tay Tô Hoài, nắm chặt rồi vuốt lên vuốt xuống. Bốn mắt nhìn nhau đắm đuối. Xuân Diệu gắp thức ăn cho Tô Hoài. Cử chỉ thân mật quá, hơi lạ với Tô Hoài, nhưng Tô Hoài cảm động. Tô Hoài sướng mắt nhìn tập thơ, thơ khổ rộng của Xuân Diệu. Hai chữ Xuân Diệu nét chì sắc gợn, không phải chữ gỗ dẹp đét.
Xem thêm : Review Sách: DTV eBook – Mượn Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW
Thỉnh thoảng, Xuân Diệu lại đến nhà Tô Hoài. Cả buổi, họ nắm tay nhau, nhìn nhau tha thiết. Xuân Diệu yêu Tô Hoài. Nhớ lại những tình yêu con trai của họ, ở trong làng và ở trường, khi còn trẻ. Học lớp nhất trường Yên Phụ, nói vỡ tiếng ồ ồ, mặt xùi trứng cá, chúng tôi cứ bị coi là con gái. Nhiều người đòi làm vợ chồng với Tô Hoài. Có lần, họ cãi nhau đánh nhau lung tung. Có đứa xô vào ôm chặt, sờ soạng toạc cả quần Tô Hoài. Nhiều hôm, Tô Hoài không dám đến trường sớm, phải lẻn vào ngõ Trúc Lạc, nghe trống mới chạy ù đến xếp hàng vào lớp.
… Cả khi trời mưa gió, Xuân Diệu ở lại u tỳ quốc không ra ngoài. Những giọt gianh lách tách mái nhà gọi về những đêm ma quái, rùng rợn, say đắm. Bàn tay ma ở đâu sờ vào. Không phải. Tay người, bàn tay người đầy đặn, ấm ấm. Hai bàn tay mềm mại xoa lên mặt, lên cổ rồi xuống dần khắp cơ thể trần truồng trong mảnh chăn dạ. Bóng tối bập bùng lên như ngọn lửa đen không có ánh, cái lạnh đêm mưa rừng ấm dần lên. Chẳng còn biết đường ở đâu, mình là ai, ta là ai, hai cơ thể con người quằn quại, quấn quýt, cánh tay, cặp đùi thừng chão trói lại, thít lại, dằng ra. Niềm hoan lạc trong tôi vỡ ra, dữ dội dằn ngửa cái xác thịt kia.
Rồi bàn tay dịu dàng lại vuốt lên mặt. Lần này, Tô Hoài lử lả, Tô Hoài nhuốm đỏ ử, như con điếm mê tơi không nhớ nổi người đứng thứ mấy, thứ mấy nữa. Trời đã rạng sáng. Xuân Diệu trở về màn mình lúc nào không biết. Tô Hoài hé mắt nhớ lại những hứng thú khủng khiếp. Những cảm giác nồng nàn kích thích trong bóng tối đã phai nhạt khi ban ngày. Tô Hoài chạy xuống cánh đồng giữa mưa. Nhưng đêm mai lại vào cuộc dữ dội. Trong đêm quỷ lại thấy hình như không phải là mình như mọi khi, cũng không biết rồi trời lại sáng. Chỉ khi thật sự thấy rạng sáng mới rờn rợn.
Khi việc giới tính bị phát hiện, bị kiểm điểm, Xuân Diệu chỉ biết khóc trong sự dằn vặt và đau đớn. Tô Hoài kể:
“Xuân Diệu chỉ ngồi khóc, chẳng biết Nam Cao, Nguyễn Huy Tưởng, Trọng Hứa, Nguyễn Văn Mãi, cả lão Hiến, thằng Nghiêm Bình, thằng Đại và mấy thằng nữa, có ai ngủ với Xuân Diệu không, nhưng cũng không ai nói ra. Tôi cũng câm như hến. Lúc rồ lên, trong đêm tối quyến rũ, mình cũng điên kia mà. Không nói cụ thể việc ấy, nhưng ai cũng to tiếng gay gắt ‘tư tưởng tư sản, phải chừa đi’. Xuân Diệu nức nở ‘tình trai của tôi… tình trai…’ rồi nghẹn lời, nước mắt lại trào ra.”
Xem thêm : Phía sau nghi can X – Sự hấp dẫn đầy bí ẩn [Review sách – Đọc và Tải PDF Online]
Ít lâu sau, trong một cuộc họp ban chấp hành, Xuân Diệu bị đưa ra khỏi ban thường vụ. Và từ đó, việc nhắc nhở Xuân Diệu về những công việc chủ chốt mà ông đã phụ trách trước đây hoàn toàn biến mất. Xuân Diệu trở thành một người hiếm thì, chỉ tập trung vào việc sáng tác. Nhưng Xuân Diệu cũng tự xa lánh mọi hoạt động công việc.
Thời đại của Xuân Diệu, luật pháp ở Việt Nam chưa thừa nhận và chấp nhận quan hệ đồng tính như ngày nay. Vì vậy, đau thương và sự thiệt thòi của Xuân Diệu càng trở nên nặng nề hơn.
Ngô Xuân Diệu, tên thật của nhà thơ, sinh ngày 2 tháng 2 năm 1916, ở làng Trảo Nha, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Bên cạnh việc sáng tác thơ, Xuân Diệu còn viết cho các báo như Ngày Nay và Tiền Phong. Sau đó, ông tham gia sáng lập Đoàn báo chí Việt Nam, nay là Hội Nhà báo Việt Nam.
Trong suốt cuộc đời của mình, Xuân Diệu đã viết hơn 5.000 trang sách có giá trị. Ông cũng được tặng Huân chương Độc lập hạng Nhất (1985) và Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật (đợt I, năm 1996) từ Nhà nước.
Review Sách
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews