ĐÔNG PHƯƠNG BẤT BẠI

thumbnail
Rate this post

Đây là câu chuyện mình đã từng đọc và quan trọng hơn là người bạn Tử Kỳ Ngạn, người anh em duy nhất đến thời điểm này đã comment cho mình và đặt hàng.

“Anh chỉ cần em” của tác giả Thẩm Dạ Diễm bối cảnh ở hiện đại và là HE nha mọi người. Nhân vật chính của chúng ta, anh công tên Liêu Duy Tín và anh thụ là Bạch Kỳ Minh. Hai người đều rất đàn ông và có cá tính của riêng mình. Một người trầm ổn, một người trầm tĩnh, một người khéo léo, một người nội tâm, một người biết đối nhân xử thế, một người lại lãnh đạm, hai mảnh trái tim ghép lại vừa như in.

Nhiều khi mình thấy tác giả đặt tên cho nhân vật của mình cũng rất có ẩn ý. Tín có phải là uy tín, Duy lại nghĩa là gì? Minh có phải là ánh sáng hay sự thông minh, khi mình nghe tên Bạch Kỳ Minh mình cảm giác đây là con người trong trẻo, nhã nhặn, thông suốt, nói sao nhỉ , giống như thấu hiểu rõ sự đời, không gì qua nổi mắt người này, kiểu dù cho cuộc đời có bao biến cố vẫn mãi là một trang giấy trắng vậy. Nhưng không biết thật sự Kỳ Minh có là con người như vậy hay không?

Truyện này có một điểm hay nữa là đầu mỗi chap đều có trích đoạn một số ca khúc như khúc nhạc dạo đầu mà cũng như là lời tâm tình của tác giả, của nhân vật, cũng là một manh mối báo trước diễn biến của câu chuyện vậy. Mình rất thích thể loại này, không biết các bạn thì sao? Hơi bên lề một chút, có nhiều bộ truyện có bối cảnh hay chủ đề về ẩm thực ấy, một trong những thể loại yêu thích của mình, các bạn dịch truyện còn rất có tâm cơ. “Tâm cơ” ở đây là 2 nghĩa luôn nhé, 1 là từ “cơ” mang nghĩa cảm thán, rất có tâm í, hai là “tâm cơ” theo kiểu có mục đích, tất nhiên là mang ý nghĩa tích cực. Các bạn ấy chèn cả hình những món ăn có xuất hiện trong chap truyện đó, ôi, phải nói là làm mình khổ sở lắm.

Xin quay trở về với chủ đề chính ạ!

Liêu Duy Tín là một người đàn ông thành đạt, có vẻ ngoài đàn ông và là người từng trải, chín chắn. Anh có nhiều “đối tác” theo như trong truyện nhưng tuyệt đối không phải chơi bời. Anh đối xử dịu dàng, tâm lý với những người “bạn” đó nhưng một khi chia tay anh lại rất dứt khoát và lạnh lùng.

Bạch Kỳ Minh đến từ vùng khác, độc lập tự cường và lý trí. Ẩn sâu trong lớp vỏ bọc đẹp đẽ, dịu dàng, hiền lành của cậu là sự cố chấp, lý trí và kiên cường không tưởng. Bonus là Kỳ Minh là một thầy giáo dạy Toán trong trường thể dục thể thao, có ý cả đấy nhé, không phải tự dung lại chỉ đích danh trường đâu ^^

Mùa hè năm đó, Liêu Duy Tín cảm thấy có chút cô đơn, một người bạn trung gian đã giới thiệu hai người với nhau, vì cả hai Liêu Duy Tín và Bạch Kỳ Minh đều mong muốn có một đối tác lý trí, nghĩa là tuân thủ theo luật chơi, không quấn lấy mình sau này. Bạch Kỳ Minh muốn có mối quan hệ trong vòng 1 tháng, sau đó “coi như chưa từng quen biết”, ” không hỏi nghề nghiệp, không hỏi quá khứ, chỉ hưởng thụ hiện tại”. Và Liêu Duy Tín ấn nút Play ^^

Hãy nghe đoạn miêu tả về Bạch Kỳ Minh trong buổi gặp mặt đầu tiên của hai người: ” Tóc ngắn đen và mềm mại, lông mi rất dày làm đôi mắt có một vẻ gì đó cực kỳ quyến rũ , áo sơ mi trắng giản dị và quần sẫm màu”. “Trầm tĩnh” là cảm giác đầu tiên Liêu Duy Tín nhận thấy nơi Bạch Kỳ Minh, vẻ trầm tĩnh đó của cậu khiến anh bị hút mắt vào, quên đi tất cả những hối hả, nhộn nhịp của cuộc sống bên ngoài khung cửa kính. Anh đã kết em nó rồi ạ, đến lúc nghe giọng còn phải thốt lên ” hàng thượng hạng”. Đúng là đồ xấu xa, nói người ta là hàng à, sau này bị ngược đãi cũng xứng đáng lắm nhé!

Hai người bắt đầu 1 tháng quá đỗi ngọt ngào, Liêu Duy Tín như bị chết chìm trong sự yên bình, dịu dàng, ấm áp, đam mê, da diết mà Bạch Kỳ Minh mang lại. Anh đã không còn thiết tha những buổi xã giao buổi tối mà mong chờ đến khoảnh khắc mở cửa căn hộ, ánh đèn vàng nhạt tỏa ra, một bóng hình quen thuộc bận rộn trong khu bếp, những nụ hôn và sự âu yếm.

Nhưng vào một ngày nào đó khi trở về tất cả đã vụn vỡ, căn nhà quay trở về bóng tối thuần túy như 1 tháng trước vậy. Liêu Duy Tín khi đó trở về với cảm giác lâng lâng, trong đầu chỉ một mực suy nghĩ về Bạch Kỳ Minh, về những việc họ sẽ làm cùng nhau. Cảm giác đó có lẽ là hụt hẫng, hoảng sợ, cảm giác như khi xem xong Inception rồi không biết mình đang mơ hay đang ở thực tại. Bạch Kỳ Minh đã xóa hết những dấu vết của cậu trong căn nhà, mọi món quà vật chất Liêu Duy Tín đưa cậu đều gửi lại. Liêu Duy Tín ngồi đờ đẫn đầu óc trống rỗng hút thuốc sau đó gọi cho người bạn với hy vọng moi được thông tin liên lạc của cậy nhưng vốn dĩ đó cũng là người bạn rất hiểu tính cách của Kỳ Minh nên người bạn đó – “Đỗ Tử Thành” đã từ chối.

Bạch Kỳ Minh quay lại trường học và gặp gỡ cậu học sinh ngỗ ngược tên LẠc Nhất Lân, người cũng có tình cảm với Kỳ Minh và cũng chưa từng giấu giếm mục đích của mình. Nhưng Bạch Kỳ Minh đối xử với cậu học sinh này theo hướng, nói sao nhỉ, rất “giáo dục”, không xa cách mà tâm lý, gần gũi, vẫn động viên, cho lời khuyên khi Lạc Nhất Lân gặp trở ngại.

Sau đó hai người gặp lại nhau vì một sự kiện đẳng cấp quốc tế, Olympic. Trường của Kỳ Minh sẽ có tham dự với tư cách tình nguyện viên còn khách sạn của Liêu Duy Tín là nơi các đoàn thể thao sẽ ở lại. Hai người vô tình gặp lại nhau,phút giây ấy Kỳ Minh kinh ngạc còn Duy Tín sung sướng phát điên khi bắt gặp khoảnh khắc ngỡ ngàng đó của Kỳ Minh. Nhưng ngay sau đó, Kỳ Minh lại quay trở vào trong vỏ bọc của mình, bình thản, khách sáo, khuôn phép và xa cách.

Liêu Duy Tín không cam lòng, anh cũng dần dần khám phá ra nhiều khía cạnh khác của Kỳ Minh, xấu có, tốt có nhưng tất cả càng khiến nỗi khao khát có được cậu càng trở nên mãnh liệt hơn. Có thể ban đầu là không cam tâm, ghét sự giả bộ của cậu mà quyết tâm tiến tới cưa đổ, nhưng sau đó là “thương”, là muốn dung sự ấm áp của mình giúp cậu được thoải mái là chính mình, hay có thể tận sâu trong tâm can của Duy Tín đã yêu Kỳ Minh từ giây phút đầu tiên rồi và tất cả những diễn biến sau đó chỉ là những nốt thăng trầm của tình yêu mà thôi.

Đại loại là anh không thể thoát khỏi tay em, không phải mình nói nhầm đâu nhé, thực tế là Liêu Duy Tín là người theo đuổi lại Kỳ Minh, dung sự mặt dày và nhiều chiêu trò mới đổi lại được sự chấp nhận nhưng ý là sao, mình cảm thấy Duy Tín yêu trước và yêu nhiều hơn nên dù biết không có thắng thua trong tình yêu nhưng Duy Tín là người đã đặt Kỳ Minh vào trong tim mình trước nên ngay giây phút đó, anh đã không thể nào chạy thoát khỏi Kỳ Minh rồi.

Một điểm nữa mà mình muốn nói, Duy Tín đã từng trải, dù thế nào anh cũng sẽ nhạy bén nhận ra ai là người mình cần, Kỳ Minh chưa từng yêu ai, chưa yêu nên cũng không biết ảm giác mất đi. Thật may mắn khi cậu vừa thấu hiểu cảm giác đau đớn đó thì vòng tay của Duy Tín đã đưa ra, níu kéo và giúp cậu sống thật với cảm xúc và sống thật với con người thật của mình.

Trong phần giới thiệu truyện cũng đã nói “Trong biển người đông đúc, nhưng vì duyên phận nên chúng ta gặp và yêu nhau. Có người nào đó chỉ là hình bóng thoáng qua đời ta, nhưng đâu đó lại có một hình bóng mãi mãi tồn tại tận sâu trong tâm hồn. Cuối cùng duyên và phận, tình và yêu biết tìm câu trả lời thích đáng cho tất cả ở đâu đây?” Có lẽ câu trả lời là sự lựa chọn của con người và thời gian.

Nếu bạn nào có đọc truyện HP thì cũng có 1 chi tiết khá tương tự nhé, các bạn có nhớ quả cầu tiên tri nói về sự lụn bại của Voldermort nói về đứa bé sinh ra vào cuối tháng 7 và có cả bố và mẹ đều chống lại chúa tể Hắc ám? Cả Harry và Neville đều có cả hai dấu hiệu đó nhưng vì Voldermort vì 1 lý do nào đó đã chọn 1 con đường và tất cả câu chuyện sau đó đã bắt đầu.

Quá liên quan ha, xin lỗi các bạn, mình chỉ là luôn tâm đắc tình tiết này trong HP mà thôi. Về Liêu Duy Tín và Bạch Kỳ Minh cũng gần như vậy, hai người cũng thoáng qua đời nhau, nhưng hai người hợp nhau, thành thật đến mức độ nào đó với nhau và vì Duy Tín đã chọn và dũng cảm tiến về phía Kỳ Minh mà hai người đã có một tình yêu đẹp.

Mình sẽ không spoil nhiều nữa mà các bạn hãy đọc và cảm nhận. Mình sẽ không như Kênh 14, spoil Diên hi công lược nhiều đến độ mà mình xem đến tập 67 rồi phải nhảy ngay đến tập cuối để xem kết cục. ^^

Nói chung là Duy Tín theo đuổi, Kỳ Minh rốt cuộc xiêu lòng, công cuộc chinh phục nhạc mẫu đại nhân và kết cục tốt đẹp. Hai nhân vật phụ suýt tưởng người t3 có đất diễn mà không mon men lại được gần tẹo nào luôn, còn hơi mắc cười nữa. Thế nào, tóm tắt ngắn gọn, lạnh lùng không ^^

Các bạn hãy đọc và hãy cảm nhận cách hành văn, diễn đạt của tác giả cũng như đội ngũ dịch truyện, rất dồi dào cảm xúc và sinh động, nếu như mình thì khi mình chìm sâu vào trong bộ truyện này mình có thể tưởng tượng ra hình bóng nhân vật ngay trước mặt như kiểu nhìn vào TV vậy. Như trong chap 4, mình xin đọc lại đoạn trích được không, chỉ là ví dụ cho cách hành văn có tâm thôi :

“Bạch Ký Minh nhẹ nhàng kề sát mặt vào khung cửa kính, nhìn bóng mình hiện lên trên đó.

Trừ nét cô đơn nhàn nhạt.Còn có… Nhớ nhung.

Đó là yêu ư? Bạch Ký Minh mỉm cười, cảm thấy sự mát lạnh của tấm kính, cậu nhắm mắt lại. Được thôi, tình yêu, có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nếu như nó không để lại chút dấu vết nào trong tương lai.Cảm giác điên cuồng đó, sẽ không bao giờ có nữa; tình yêu tuyệt vọng như thế, cũng không bao giờ có nữa.

Sau này, cậu sẽ quen một cô gái bình thường, rồi kết hôn, sinh con, lo chuyện cơm áo gạo tiền, hợp tan, gia đình sự nghiệp, già đi, cuối cùng là chết.

Những cảm xúc mãnh liệt, yêu thương, những ôm ấp quấn quýt của một tháng đó, sẽ mãi mãi chôn giấu tại nơi sâu nhất trong đáy lòng cậu. Có lẽ đôi lúc ngẫu nhiên nhìn thấy khung cảnh nào đó, hay những khi giấc mộng trở về, hoặc là thời điểm một mình suy ngẫm trong đêm tối, cậu sẽ tình cờ nhớ đến, từng có một người rất thân thiết với mình, đó là nơi cất giấu nỗi đau thương của cậu.

Liêu Duy Tín.

Cái tên này, sẽ dần dần biến mất theo dòng chảy của thời gian. Cho dù lúc này nó đang khiến cậu đau đớn.Rồi sẽ kết thúc, tất tật mọi thứ trên đời, bao gồm cả tình yêu.

Bạch Ký Minh ngồi trên thành cửa sổ, nhìn ánh trăng mỗi lúc một u ám, trong khi mặt đất lại càng lúc càng sáng hơn.Chính là như thế, cuộc sống lúc nào cũng có chỗ thiếu hụt, không phải sao? Bạch Ký Minh mỉm cười, ngay lúc này, thậm chí cậu cảm thấy đau khổ cũng là tài sản để sau này hồi tưởng.”

Cảm ơn bạn Tử Kỳ Ngạn đã nhắc mình bộ truyện nhẹ nhàng này, không quá sâu sắc nhưng khá chân thực và cũng có ẩn giấu một số triết lý tình yêu ❤