Tuổi thơ dữ dội của Nhà văn Phùng Quán là một tác phẩm đầy cảm xúc, dài bảy phần. Cuốn truyện xoay quanh cuộc sống và sự chiến đấu của những thiếu niên tuổi 13, 14 trong trung đoàn Trần Cao Vân tại thành phố Huế.
- The Forest: Trải nghiệm cuộc sống ẩn mình trong kỳ diệu thiên nhiên hoang dã
- Review Sách: Chọc Tức Vợ Yêu Mua Một Tặng Một
- Review Sách: Jesse Livermore – Huyền thoại đầu tư chứng khoán
- Review Sách: DTV eBook – Mượn Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW
- Phiên ngoại 3 – Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh – Wings & 翅膀
Khi đọc cuốn sách này, mỗi khi nghe đến Huế, tôi lại nhớ đến chợ Đông Ba, nhớ đến cây cầu nơi Tư dát đang bắn chim để Lượm không bị bắt vào ngục. Tôi cũng nhớ về Quỳnh sơn ca, cô bé được cõng trên lưng và được nói là “nặng như con gà con”, và cả vẻ mặt đáng yêu của cô khi từ chối nhận quà từ gia đình. Nhà tù nơi Lượm sống, nơi mà anh ta rất nhanh nhẹn và tốt bụng, đã thay đổi cuộc sống của Lép-sẹo. Cánh đồng lúa với những cánh đồng rừng rậm, là nơi Lượm và nhóm bạn Tây của anh ta đã trốn thoát khỏi nhà tù. Còn câu chuyện xoay quanh cuộc đấu tranh tư tưởng và cách ứng xử của những nhân vật như Mừng, Quỳnh sơn ca, Lượm, Bồng da rắn, Kim điệu, và Vịnh sưa.
Bạn đang xem: DTV eBook – Mượn Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW
Xem thêm : Tư duy đa chiều trong cuộc sống: Khám phá và phương pháp rèn luyện
Một câu nói của Mừng trước khi qua đời đã khắc sâu trong tôi: “Anh ơi, đừng nghĩ em là Việt gian nữa anh ạ!” Đó là lời cầu xin gửi đến trung đội trưởng, liệu người mẹ đang nằm xuống có nghe được lời nói ấy không? Mừng gia nhập Vê-cu-đê, Vệ quốc đoàn để có thể tìm được một cây tầm gửi để chữa bệnh hen suyễn cho mẹ. Mừng không dám xin, không dám trèo lên cây để hái lá cho mẹ. Anh ta thật thà, ngây thơ, và yêu mẹ hết mực. Anh nghe lời cấp trên và làm theo, nhưng không may, anh không biết rằng có một người đồng đội của anh, Kim điệu, đã đặt bẫy để làm người khác nghĩ rằng Mừng là Việt gian và đã đối xử với anh ta như là một Việt gian. Anh không bị khuất phục bởi người cha tệ hại là Việt gian, người mơ tưởng về giàu sang. Mừng đã chạy trốn, nhưng hoàn cảnh đã không trở nên dễ dàng với anh. Kim điệu đã trở lại và cùng với kẻ thù, họ đã dựng mưu để trung đoàn rơi vào bẫy của địch. Mẹ của Mừng đã đi tìm anh, và khi nghe tin con trai đi theo Việt gian, người mẹ đau xót quyết tâm theo đường kháng chiến để chuộc tội cho con mình. Mừng trở về. Mọi bằng chứng đều chống lại anh. Mẹ của anh tức giận và không tin anh. Nhưng anh vẫn không khuất phục, vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ của một Vệ quốc đoàn. Mất mát lớn nhất trong cuộc chiến có lẽ là mẹ con của Mừng! Hai mẹ con anh đã ra đi để lại câu nói cuối cùng “Anh ơi, đừng nghĩ em là Việt gian nữa anh ạ!”, và đặt tên cho đỉnh đồi 96 ngày kia là núi mẹ con Mừng.
Quỳnh sơn ca là con trai duy nhất của Phó tổng trấn Trung Kỳ, một chàng trai giỏi chơi đàn piano và nhẹ nhàng như một cô gái. Anh yêu những bài hát của Vệ quốc đoàn và những con người trong đội quân đó. Anh đi qua rất nhiều khó khăn như việc bị cắt gãy chân, nhiễm trùng và phải nằm viện quân y. Tuy vậy, anh vẫn mang theo cây đàn của mình để chơi dành cho những bệnh nhân khác, vẫn sáng tác bài ca “Sông Ô Lâu kháng chiến”, và viết kịch bản tìm thuốc cho mẹ. Anh đã sống giống như một con chim trong rừng – trước khi qua đời, chim sẽ bay lên hát một bài ca tuyệt hay rồi rơi xuống. Anh nói: “Mà em thì thích sông Ô Lâu, thích xê-ca, thích bạn em hơn. Còn ba thứ đồ ni – em ngẩng lên, khoát tay chỉ đống đồ lề bày ngổn ngang trên sạp nứa – vú với chị dẹp hết vô bị mang về, một viên thuốc em cũng không uống, một cái bánh em cũng không ăn mô!” Tinh thần kiên quyết và lá thư anh gửi về cho cả cha lẫn mẹ đều là tinh thần của anh, quyết tâm của anh vào ngày hôm đó, là “sông Ô Lâu kháng chiến”. Có người nói rằng anh đã bị tổn thương bởi hành động của cha, và anh đã chết khi mới 13 tuổi.
Xem thêm : Review sách Tôi Không Thích Ồn Ào: Góc nhìn mới về sự bình yên
Còn cả Lượm, Châu – sém, Bồng da rắn… Hãy để chúng ta cùng viết tiếp cảm xúc về thế hệ thiếu niên bất tử của những ngày ấy.
Mời các bạn đọc cuốn sách Tuổi Thơ Dữ Dội của tác giả Phùng Quán.
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews