Chương I: THỜI THƠ ẤU
1.1
Cơn dông mùa hạ đã đến phía nam và mây đen từng khối như nấm trên trời. Cảnh sắc bên bờ sông Lam đã chuyển sang màu sẫm. Những bóng mây trôi qua cánh đồng, trải dài như tấm da báo trải rộng hút tầm mắt. Trong khối mây đen, một vài cánh chớp xanh lè qua. Tiếng sấm vang lên…
Bạn đang xem: Búp sen xanh, Chương I: Thời thơ ấu, phần 1 – Bác Hồ với Huế
Xem thêm : Anh Đến Cùng Rạng Đông
Ở gốc cây đa đầu làng Chùa, một tốp người đang ngồi nghỉ chân, nghe ông Xẩm hát. Ông Xẩm, một người mù, ngước đôi mắt về phía có tiếng sấm xa xa. Ông cảm nhận mùi hoa sen từ đầm làng. Mọi người trò chuyện vui vẻ và ông Xẩm hát một bài mới.
Ngồi bên cạnh, ông già nào đó đứng lên và nói với ông Xẩm: “Nước có lúc suy lúc thịnh, nhưng có khi mô hết được những bậc hiền tài lo việc giữ nước, việc cứu nước. Cây cổ thụ ni bị gãy thì rồi sẽ có cây khác mọc lên. Rừng không bao giờ hết cây, dân không khi mô hết người tài cao chí lớn mô.”
Mọi người nhìn ông già với vẻ hợp lý. Ông Xẩm cất ống tay áo và nói: “Dịp này sen nở nhiều. Ngồi ở chỗ này cũng được ngửi hương sen.” Bỗng một cô bé gọi ông Xẩm và đưa cho ông mấy cái gương sen đã luộc. Ông Xẩm nhìn cô bé và hỏi: “Cháu là con nhà ai mà thảo ăn rứa?” Cô bé chỉ cười mỉm. Một người bên cạnh nói to: “Con gái anh nho Sắc đó, ông ạ.” Ông Xẩm vui vẻ và nói: “Ngỡ đứa mô chứ cháu Thanh, con gái đầu lòng của anh chị nho Sắc, cháu ngoại thầy tú Hoàng thì… thì tôi mô có lạ lẫm chi! Để rồi tôi hát cho bà con ở đây và cháu Thanh cùng nghe nhớ.” Bé Thanh lại đưa ông Xẩm cái bầu nước và ông Xẩm nói: “Cảm ơn lòng thảo của cháu. Ông không khát. Chứ cháu đem nước ra đồng cho ai rứa?” Cô bé trả lời: “Cho mẹ cháu ạ.” Ông Xẩm nhìn cháu bé và nói: “Vậy ra cháu vẫn chưa ở cữ, còn đi làm đồng xa được. Chứ… cháu thích được bồng em gái hay bồng em trai, nói cho ông biết để ông hát mừng cháu nào?” Cô bé trả lời: “Cháu thích mẹ cháu sinh em trai nữa ạ.” Ông già mù gật đầu, mỉm cười, tay lần mò lên dây đàn. Mọi người ngồi quanh gốc đa đã xúm xít bên ông Xẩm.
1.2
Xem thêm : Bạn Chỉ Cần Sống Tốt, Trời Xanh Tự An Bài
Làng Chùa nhòa trong khói sương lam. Đám học trò của cha con ông đồ đã về từ lâu. Anh nho Sắc đứng trên đường, ô che nắng trong tay và gói thuốc bắc trong tay kia. Giữa cảnh khô nẻ, anh nghe tiếng bé Côn nói: “Anh cho em cái búp sen này… Búp sen xanh, đẹp lắm em ạ…” Anh nho Sắc đi thẳng vào nhà lớn, nơi ông nhạc đang nằm bệnh. Chị nho Sắc đã dậy được và bé Côn đang được bế ngồi dưới gốc thị, được mẹ mớm cơm.
1.3
Gió Lào thổi mạnh và anh nho Sắc cảm nhận được nhiệt độ nóng khét của không gian xung quanh. Cánh đồng khô nẻ và cây cối rũ rượi. Trên đường, anh gặp một đám người ăn xin và anh chia sẻ gói quà mà mụ đầm đưa cho anh với họ. Trên đường về, anh nghĩ về tình hình bệnh tình của bố vợ và cảnh vợ bị mất sữa sau sinh. Anh lo lắng về tương lai gia đình và nếu mất nước, anh sẽ không còn gì để bảo vệ.
Anh nho Sắc cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì. Nhưng anh không thể ngồi yên và chờ đợi. Anh quyết định phải tham gia vào việc cứu nước bằng cách giúp đỡ và chia sẻ với mọi người trong cộng đồng.
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews