Tuổi 20, những điều bạn đang trải qua là gì? Những chông chênh, sự bất định của tuổi trẻ, những lo lắng về tương lai? YBOX đã trình làng cuốn sách “Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại” – một cuốn nhật kí của cô gái đồng tuổi viết về những năm tháng đó. Tác phẩm này chứa đựng những câu chuyện về trải nghiệm sống, gia đình, bạn bè và nhìn nhận riêng về cuộc sống.
Chuẩn mực xã hội – Những cái khuôn vô hình
Trong cuốn sách này, chúng ta dường như thấy chính hình ảnh của mình. Tốt nhất là chúng ta nên tự tìm hiểu và khám phá đam mê của mình. Có phải chúng ta chỉ là những đứa trẻ ở trường đời, học cách yêu, ghét và cảm nhận? Cuốn sách này tiết lộ những điều mà chúng ta chưa bao giờ dám nói thành lời:
Bạn đang xem: Review Sách: “Tuổi 20 Tôi Đã Sống Như Một Bông Hoa Dại” – Gửi Những Năm Tháng Chông Chênh Của Tuổi Trẻ
- Bố mẹ chỉ quan tâm đến việc con đi học có điểm cao không, không hỏi có vui không.
- Khi đi làm, bố mẹ chỉ quan tâm đến lương cao, công ti lớn.
- Khi kết hôn, không hỏi có yêu nhau không, chỉ hỏi hợp năm tuổi.
- Ly dị không ai hỏi vì sao không sống cùng nhau nữa, chỉ quan tâm đến sự nhìn mặt mẹ cha xóm giềng.
- Không phải khi đi làm mới sợ thứ hai, chúng ta đã sợ thứ hai từ lúc đi học.
- Người ta nói kẻ dùng trái tim là yếu đuối, thực tế chỉ kẻ mạnh mới dám dùng.
Người ta thật lạ! Chẳng ai thực sự quan tâm chúng ta đang suy nghĩ hay cảm nhận như thế nào cả, ngay cả người thân nhất. Chỉ vì một lời khuyên, chúng ta chùn bước và dừng lại. Ám ảnh về việc người khác nói, ám ảnh với những điều được cho là lớn lao và tốt đẹp, chúng ta không dám vượt qua. Có phải từ thuở thơ ấu, chúng ta đã bị ràng buộc, bị rập khuôn một cách “không thương tiếc”? Nhưng thực tế, những điều ấy chỉ là những cái khuôn mà xã hội áp đặt. Nếu bạn đi ngược lại, bạn sẽ bị chê trách. Cái tôi của bạn không dám đối diện với điều ấy, bạn lại đi theo khuôn khổ.
Bạn không vĩ đại như bạn tưởng đâu!
Chắc hẳn bạn đã từng nghe câu: “Bạn vĩ đại hơn bạn tưởng!” hay “Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ”. Nhưng tôi tin rằng những câu tự luyến đó chỉ khiến bạn “ảo tưởng” về sức mạnh của bản thân. Bạn ép buộc mình phải có mơ ước, đã thế còn phải ước mơ sao cho lớn, sao cho vĩ đại, ngay khi bạn đang nằm trên giường, cầm điện thoại và lướt Facebook. Bạn có cảm thấy điều đó nực cười không?
Tôi đã đọc đủ nhiều loại sách đó để biết sợ từ “vĩ đại”, rồi sau cùng là tức giận. Họ đang nói gì thế? Bạn có nhận ra rằng có bao nhiêu người vẫn bị ám ảnh rằng dù làm được bao nhiêu điều, họ vẫn chưa đạt được cái ngưỡng vĩ đại mà họ nghĩ rằng mình có thể đạt được nếu cố hơn. Tôi không phủ nhận tác dụng của suy nghĩ tích cực trong cuộc sống, cũng không phủ nhận ước mơ là điều tuyệt vời. Nhưng tôi cảm thấy ấm ức vì những người viết, người dạy kỹ năng sống sao có thể thiếu trách nhiệm đến thế. Sau buổi học hừng hực khí thế “mình là người vĩ đại” và trở về nhà, có bao nhiêu người thực sự trở nên tốt đẹp hơn so với ngày hôm qua? Tôi nghi ngờ rằng nếu dậy vào một buổi sáng mưa phùn gió bấc, người ta sẽ quên cả ý nghĩ vĩ đại đó, chỉ muốn cuộn chăn và tiếp tục mơ về những giấc mơ đủ hỉ nộ ái ố đời thường. Đã đến lúc chúng ta nên nhìn nhận thẳng, liệu mục tiêu vĩ đại có khiến chúng ta tốt hơn thật hay chỉ là một áp lực tâm lý mà chúng ta không nhận ra, chỉ vì xã hội đang theo đuổi nó.
Thiết nghĩ, chúng ta phải nhận ra điều này càng sớm càng tốt để có thể tỉnh lại, tránh xa những áp lực đẹp đẽ và lớn lao! Chúng ta đã được thế hệ đi trước và bạn bè cùng trang lứa dạy rằng: “Cuộc sống thực chất là một cuộc chiến sinh tồn”. Hãy tin vào điều đó. Bạn luôn cố gắng để trở thành số một, cố gắng đạp đổ người khác để leo lên. Và cái tư tưởng “Bạn hãy là số một” đó rất nặng nợ tranh đấu tình yêu. Nhưng trường học đã tạo ra bảng xếp hạng để phân chia, khiến chúng ta tin rằng “đấu tranh sinh tồn” là có thật, đó mới là thước đo giá trị của bản thân. Nhưng nếu như vậy, học sinh cá biệt hay không thông minh trong học tập có khác gì bỏ đi?
Tôi đã mất nhiều năm để nhận ra nghịch lý này. Bạn càng cố gắng vượt lên trên người khác, càng đẩy thành công xa mình! Bạn càng nhồi óc mình “bạn vĩ đại hơn bạn tưởng”, bạn càng không làm được điều vĩ đại.
Xem thêm : Phi Lý Trí
Và bạn có đang thực sự sống với đam mê? Khi nói đến đam mê, bạn thường nghĩ đây là một điều to tát và bạn được mặc định rằng phải có đam mê thì mới thành công được. Ở tuổi 20, bạn bị ám ảnh bởi những bài báo về “con nhà người ta”, mới ngoài 20 tuổi đã thành công, lương tháng đáng mơ ước. Bạn cảm thấy vô dụng và nhiều khi chỉ muốn vứt đi “đam mê” của mình như một thứ không đáng giá. Nhưng có một điều thú vị là: “Chúng ta cứ tiến từ từ, cứ học về cuộc sống, không có nghĩa là chúng ta đã bỏ lỡ một phần đời không theo đuổi ước mơ.”
Tính từ bạn sẽ thêm sau từ “cô gái” là gì?
Tôi nghĩ rằng người ta hay có quan niệm sai lầm về nữ quyền. Nữ quyền không phải là một cô gái ăn mặc sang trọng, đến từ tập đoàn hay nhà hàng lớn. Nếu bạn là một cô gái yêu màu hồng, thích mặc những bộ váy dịu dàng, thì không nên bị gán nhãn là “bánh bèo”. Nữ quyền cũng không phải là phụ nữ phải giống đàn ông, phải biết mọi thứ như họ. Nhưng đâu phải tự dưng mà phụ nữ sinh ra đã là “phái yếu”. Tôi tin rằng những gì mà ông trời sắp đặt đều có lý do.
Sinh ra là con gái, điều đó chỉ đơn thuần mang nghĩa giới tính, không liên quan đến việc con gái phải như thế này hay thế kia. Bạn là cô gái như thế nào, điều đó là ở bạn. Mỗi tính từ bạn thêm vào cho danh từ cô gái là một lần bạn trưởng thành, trả giá, học hỏi, thay đổi và đau đớn. Nhưng dù sao, hãy chọn những tính từ mà bạn muốn, để bạn luôn có thể tự miêu tả về chính mình, một cách tự nhiên và tự tại.
Yêu là một từ cần rất nhiều tư cách
Khi đã nói đến tình yêu, không hiểu sao mọi người thường cho rằng nó là thứ yếu đuối: “Tình yêu là thứ người ta nói đến nhiều nhất nhưng không hiểu biết gì về nó nhất.” Tình yêu cũng là một cái vỏ bọc vô cùng đẹp đẽ.
Bố mẹ thường nói yêu con cái. Thực ra đó có phải là tình yêu hay chỉ muốn sở hữu con cái, đòi hỏi điều gì mà chúng muốn – Đó là một dạng bạo lực tinh thần mang danh tình yêu.
Có những người trẻ khao khát tình yêu, tuyên bố rằng họ không cần tình yêu, chỉ cần làm theo cách của mình. Nhưng sâu bên trong áo giáp kiên cường đó lại là một tâm hồn khát khao được yêu và được chấp nhận. Tình yêu là một thứ rất khó diễn tả bằng lời. Yêu cũng là một từ “cần rất nhiều tư cách”. Khi yêu, bạn phải chứng minh điều đó trước hết.
Có thể bạn từng hoài nghi về tình yêu. Yêu ở đây không chỉ là tình yêu nam nữ, yêu cũng là tình yêu gia đình, bạn bè và cuộc sống xung quanh. Khi không được nhận điều đó, cuộc sống xung quanh bạn trở nên “đáng ghét”, bạn sẽ nhìn đời với con mắt bi quan. Đừng bao giờ từ chối thực tế rằng trái tim bạn đang yêu và cần yêu nữa nhé!
Mạng xã hội đang làm gì với cuộc sống của chúng ta vậy?
Xem thêm : Review Sách: Đều tại vầng trăng gây hoạ – 11h phải ngủ
Bạn có nhìn thấy mọi người cắm mặt vào điện thoại thông minh khi ra đường? Khi nào bạn đã không sử dụng điện thoại trừ khi đi ngủ? Mạng xã hội ban đầu được tạo ra để giúp chúng ta dễ dàng kết nối, nhưng càng kết nối dễ thì càng “mất kết nối!”. Chúng ta mất kết nối với tự nhiên, bạn bè và những người xung quanh. Bạn có bao giờ nhận ra rằng chúng ta đã quen với việc chờ đợi cái mới mẻ trên mạng xã hội?
Khi lướt trên smartphone, bạn chỉ cần dùng một ngón tay cái. Và đã bao nhiêu ngày, cử động duy nhất của bạn chỉ là ngón tay cái? Không suy nghĩ, không sáng tạo, không cảm động, đó là tuổi thanh xuân bất động.
Hãy tắt điện thoại, đứng lên và tìm ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Hãy tự tạo ra triết lý cho cuộc đời mình, đừng chỉ sống theo triết lý được xã hội đặt ra. Đừng để thanh xuân của bạn rơi vào trạng thái “bất động”.
Với những triết lý sống thú vị từ góc nhìn của một cô gái trên đường trưởng thành, cuốn sách này thực sự đáng đọc cho những năm tháng chông chênh của tuổi 20 này!
Tác giả: Phương Hoa – Bookademy
Theo dõi Fanpage của Review Sách để cập nhật thông tin thú vị về các cuốn sách hay!
Trở thành CTV viết reviews sách để có cơ hội đọc và nhận những cuốn sách thú vị cùng Review Sách, gửi CV (tiếng Anh hoặc tiếng Việt) về: [email protected]
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews