Tự Truyện Adrea Pirlo – Tôi Tư Duy Là Tôi Chơi Bóng

Rate this post

Tác giả lấy tựa sách dựa vào phát biểu triết học I think, therefore I am (tôi tư duy nghĩa là tôi tồn tại, Cogito, ergo sum). Được phát hành tại Việt Nam vào tháng 10 mới đây, không lâu sau khi Pirlo tuyên bố giải nghệ. Cũng như nhiều cầu thủ, huấn luyện viên khác, sách được chấp bút bởi nhà báo thể thao kỳ cựu Alessandro Alciato (có lẽ chỉ xếp sau Guillem Balague về mặt ảnh hưởng). Hai năm trước, khi Pirlo chia tay Châu Âu sang Mỹ cùng Lampard và Villa, Châu Âu hiểu rõ mình mất đi một tượng đài lớn. Mùa này, khi Pirlo chính thức giải nghệ, bóng đá mất đi kỳ quan cuối cùng của một thế hệ đầy hoài niệm. Buffon vẫn còn đó, nhưng ảnh hưởng chưa bao giờ lớn bằng Del Piero, Totti và Pirlo trong đội hình 2006 lịch sử.

Tự Truyện Adrea Pirlo - Tôi Tư Duy Là Tôi Chơi Bóng

“Một cây bút. Nó đẹp, và là quà tặng. Cuối cùng cũng chỉ là cây bút.
Hiệu Cartier, bóng loáng, nặng hơn bình thường, và được khắc huy hiệu AC Milan. Vẫn chỉ là cây bút”
“Lạy Chúa, đừng có dùng nó mà ký hợp đồng với Juventus” Galliani nói.

Đó là những gì Pirlo có khi bước ra khỏi văn phòng của giám đốc Milan Galliani ngày đó, sau 10 năm cống hiến. AC Milan có vai trò quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh, là CLB đưa anh lên đẳng cấp thế giới, là nơi Ancelotti chỉ ra rằng những cầu thủ giỏi thường có xu hướng chơi ngày càng xa khung thành. Và, là nơi anh khẳng định vị trí độc nhất vô nhị mà rất, rất ít cầu thủ có thể chơi được: tiền vệ kiến thiết lùi sâu (deep-lying midfield). Hay gọi theo tiếng Ý, Régista. Thời của Pirlo, chỉ có anh, Xabi Alonso, và Juninho chơi vị trí đó. Sau khi anh giải nghệ, hiện nay chỉ còn đúng hai cái tên là Veratti và Toni Kroos là ở đẳng cấp thế giới chơi như régista.

Khởi đầu bằng thời thơ ấu. Anh có khả năng chơi bóng vượt trội ở độ tuổi của mình. Đến độ cha anh phải lẻn sang khán đài trống để không phải nghe những lời không hay từ những ông bố ghen tị khác. Còn mẹ anh, bà cho rằng “nó nghĩ nó là Maradona à?!” Anh chơi bóng trong sự dèm pha nhiều hơn ngưỡng mộ. Nhưng ở Brescia, anh vẫn là báu vật. Đến độ anh được xếp đá chung với đội một dù anh chỉ 15 tuổi. Tập với những người ở tuổi 30, gấp đôi số tuổi, và gấp đôi sự hiếu chiến: chấn thương, va chạm, bị cô lập.. Đó là sự khởi đầu của Andrea Pirlo, lúc đó vẫn chỉ là một tiền vệ tấn công đơn thuần, ở tuổi 15.

Nếu là thời 7x-8x, khi đọc cuốn này, bạn sẽ nhớ lại bóng đá 10 năm trước đầy cảm xúc như thế nào. Thời mà facebook chưa ra đời, Blog360 tràn ngập khẩu hiệu Forza Milan! Những ai chơi bóng ở đẳng cấp thế giới đều hội tụ về Tây Ban Nha và Ý. Hai quốc gia này chiếm trọn sự chú ý của tín đồ bóng đá. Dù tôi chưa bao giờ là fan của Serie A. Thậm chí, tôi chưa bao giờ thật sự là fan của Pirlo, nhưng tôi lẽ ra đã thần tượng anh trọn đời nếu anh chuyển sang Real Madrid năm 2006 đó. Sau mùa hè đầy biến động của bóng đá Ý, một sự kiện chiếm quá nửa tự truyện về anh.
Lên tuyển, Pirlo chia sẻ rất tự nhiên những gì diễn ra trong khách sạn khi cùng phòng với Gattuso, Inzaghi, hoặc Alessandro Nesta. Gattuso rất nóng nảy và luôn chiến thắng bằng sức mạnh, nhất là khi bị đồng đội chơi khăm. Inzaghi rất mê tín và thường “chơi dơ” (nghĩa đen). “Pippo” Inzaghi cũng có một đôi giày may mắn của mình, mà anh ghi cả chục bàn với đôi đó. Hiển nhiên, nó rách tưa và được vá chi chít chỗ. Còn ở CLB, chắc là Conte, lão luôn cầu kinh và hôn lên thánh giá, sau đó là hình xăm của mình. Và từng lời Conte nói đều sắc như dao, nó mạnh mẽ và mang tính xúc phạm. Nhưng cuối củng, ông là HLV tuyệt vời và ai cũng cảm thấy nhớ ông sau khi ông chia tay Juventus. Tất cả là vì những cáo buộc ngoài sân cỏ, liên quan đến pháp luật và mafia.
Ngoại trừ những người bạn/đồng đội, bạn hữu của Pirlo là chiếc máy Playstation, mà theo anh, là phát minh quan trọng nhất của loài người sau chiếc bánh xe.
“Buổi chiều đó, ngày 9 tháng 7 năm 2006, tại Berlin, tôi dành cả buổi chiều để ngủ và chơi Playstaion. Đến tối, chúng tôi ra sân và thành nhà vô địch thế giới”

Tuyển Ý rất quan trọng với Pirlo, nơi anh có vị trí tuyệt đối từ lúc khởi nghiệp. Anh từng chơi bóng cùng những cầu thủ sinh những năm 70 Baggio, Sabastiano Rossi, Maldini, và những năm 80 như Totti rồi Matri, một cầu thủ ít tên tuổi hơn. Và riêng, Matri là một trong những người Pirlo cảm thấy tiếc nhất, anh không có hào quang của một siêu sao, không có lối chơi hào hoa như nhiều đồng đội khác. Nhưng cuối cùng, anh là cầu thủ rất giỏi, đó là điều Pirlo tiếc nhất.

Đây không phải là một tự truyện để đánh bóng bản thân như những cuốn của Jose Mourinho hoặc sách dạy chiến thuật như của Pep, Pirlo chia sẻ khá hài hước về những suy nghĩ và những vụ chuyển nhượng hụt của anh.

“Chúng ta đi ăn ở nhà hàng nào tại Madrid vậy?/Không, chúng ta ăn ở Milan/Cái gì?!?/Ừh, Galliani không để cậu rời Milan” (Trước việc Milan có thể bị giáng hạng vì dàn xếp tỉ số năm 06).

“Họ nói họ sẽ cần anh đấy Pirlo, Leonardo (HLV Inter lúc ấy, trước khi sang PSG) nói/Nhưng tối qua tôi ký hợp đồng với Juventus rồi!”
Chúa mới biết Pirlo có dùng cây bút của AC Milan để ký với Juve không vào năm 2011.

Năm đó, Allegri giúp AC Milan giành Scudetto với Pirlo trên ghế dự bị. HLV cho rằng anh đã già và lỗi thời. Để anh ra đi để nhường chỗ cho lứa trẻ là sựa lựa chọn khá dễ hiểu. Nhưng Allegri quên rằng cách đó không lâu, khi AC Milan đụng độ Real Madrid, Real phải vất vả thế nào để có được trận hòa 2-2. Real Madrid khi ấy như mặt trời giữa trưa: Higuain đá cặp cùng Benzema, Di Maria cực sung sức, Ronaldo đã có hơn 20 bàn thắng dù vừa tháng 11, và, đó là năm thứ 2 của Mourinho! Nhưng với Pirlo, Mou phải cất Arbeloa và thay Ramos vào cánh phải để anh dễ dâng lên gây sức ép, kéo Khedira lùi về và đầy Alonso cao hơn, trùng ngay vị trí của Pirlo-tạo nên đại chiến của 2 regista hay nhất TG lúc bấy giờ. Pepe và Carvalho va chạm nhiều với Ibrahimovic đến độ Ibra không giữ được bình tĩnh. Nhưng Pirlo thì không, anh phá bóng khi Abiati bị khuất phục, anh hỗ trợ cho Kevin-Boateng (dù thực tế là phải ngược lại), làm lu mờ Ronaldinho, và, anh góp phần tạo nên bàn thắng của Inzaghi. AC Milan không thắng trận đó, nhưng đó là chiến thắng của riêng Pirlo. Năm ấy, tôi khoảng 20 tuổi, Pirlo hơn 30, và không bao giờ quên trận đấu hay nhất của một trong những tiền vệ xuất sắc nhất bóng đá đương đại.

Cũng là năm 2011, Pirlo nhận được đề nghị sang Arab thi đấu, nối bước Raul. Họ đề nghị anh hợp đồng 4 năm, tiền lương 40 triệu. Người đại diện của Pirlo suýt ngất.
“Anh có con không? À, trường Anh Ngữ của chúng tôi rất tốt đấy/Chúng tôi có thể xây một ngôi trường dạy tiếng Ý và chỉ mời thầy cô người Ý thôi. 11 triệu/năm nhé? Hay 12? 13 vậy?”
Nhưng Pirlo từ chối, gần như kéo lê người đại diện của mình khỏi vụ đàm phán này. Lúc đó là 21 giờ 21 phút, con số 21 ấy là ngày anh cưới, ngày sinh của cha anh và là số áo của Pirlo. Con số may mắn của anh, những hai lần!
Đó cũng là lý do tự truyện của anh có 20 chương, vì nó chưa kết thúc. Và khi nó được viết tiếp, anh sẽ vẫn có cây bút AC Milan ngày ấy bên mình.

(Lân Trương)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *