TUYẾT RƠI ĐẦY NAM SƠN
(Lạc tuyết mãn nam sơn)
Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp
Convert: Bến TTV
Chuyển ngữ: Tũn Còi
Độ dài: 59 chương + 6 phiên ngoại
Thể loại: Hiện đại, thầy trò, tình yêu đô thị, ấm áp, không ngược. HE
Nhân vật chính: Tô Nam, Trần Tri Ngộ (Phó giáo sư đại học, hơn nữ chính mười tuổi.)
Cảm ơn ảnh bìa của bạn Thu Hoài
Văn án:
Rượu ấm ngập đèn vàng, tuyết phủ đầy núi nam.
Anh dùng sự từng trải và thời gian, bao dung tất cả những dại khờ, nông nổi của cô.
(*Rượu ấm – Thanh rượu: là một loại rượu gạo của Nhật, thường được hâm nóng khi uống.
Nam Sơn còn gọi là Kỳ Liên Sơn, nghĩa là ‘dãy núi phía nam’ khi nhìn từ hành lang Hà Tây của Con đường tơ lụa)
Editor:
‘Lúc nhỏ, đọc Tam Mao, cô ấy nói, mỗi một lần nhớ anh, bầu trời rơi xuống một hạt cát, từ đó hóa thành sa mạc Sahara.
… Còn em. Em nhớ anh, Nam Sơn quanh năm tuyết rơi đầy.’
Lần đầu cùng anh gặp gỡ,
Anh nói: ‘Mùa này, bụi mù tơ liễu, cũng không có gì để xem. Đến vào mùa đông, cảnh tuyết không tệ.’
Rồi mùa đông, đưa cô lên Nam Sơn,
Anh nói: ‘Đợi lãnh giấy chứng nhận rồi, em mau sớm lăn đi cho anh! Ở trước mặt anh chướng mắt!’
Trước ngày cô đi, cầm tay cô áp vào ngực mình, thanh âm trầm thấp,
Anh nói: ‘Đường ở nơi này, em thỏa sức bay.
Chẳng qua đợi em thêm một ít thời gian. Chẳng qua dùng tuổi tác trải kiếp phù hoa của anh, vặn kim tháng ngày chậm lại một ít.’
Nếu bạn từng lạc mất ai đó trong cuộc đời, nếu ai đó ra đi để lại một khoảng trống ngỡ không bao giờ có thể lấp đầy trong tim bạn, hãy đến Nam Sơn vào một ngày tuyết rơi đầy, dũng cảm quăng quật lòng mình cùng quãng chìm yêu thương đã mất rồi mỉm cười thật tươi mà bước về phía trước với niềm tin ở đâu đó có người đang đợi bạn. Duyên phận trong cuộc đời là ba ngàn bông hoa tuyết vụt lướt qua mặt, đúng một cánh, tan trong lòng tay; mảnh lòng băng trong ngọc hồ đó dành cho tất cả những ai biết yêu thương và thấu hiểu.
‘Nhân sinh tương tri, như hạnh hoa ngộ vũ, như trọc tửu ngộ ca.’
Đời người biết nhau, như hoa hạnh gặp giọt mưa, như rượu đục tương ngộ khúc hát.
Tô Nam và Trần Tri Ngộ đã gặp nhau như thế.
Trước khi bắt tay vào edit truyện, mình đã đọc ‘Tháng tư lụa rạn’, câu chuyện chứa đựng những lời trích dẫn gần như là linh hồn của ‘Tuyết Nam Sơn’.
‘Lấy em làm chốn xưa anh không thể quay về, đem nỗi nhớ của em treo thành thù du trong ngày Trùng cửu, còn cả mưa vùi gió dập cuối xuân năm nay, tất cả đều do anh. Thế nào rồi cũng đến một ngày, em trút bỏ gánh nặng thu vén hành lý đi tìm anh. Nhưng anh phải đồng ý, lấp Mộng Trạch thành khe, chặt quế làm trụ, đá cuội đắp móng nền, và đừng quay đầu dõi nhìn em, như vậy, em mới có thể nghe được tiếng gà gáy đầu tiên ở kiếp lai sinh.
Lúc anh đi, để lại chiếc chìa khóa, nói nhỡ trăng anh lạc bến xưa, em lấy đi mở chốn cất giấu nhỏ trong câu chữ anh. Em tặng anh chiếc nhẫn, dù trôi dạt thất lạc, nhưng có một chiếc vòng bảo hộ vĩnh viễn đợi chờ trên đỉnh núi đêm sâu, canh giữ mặt trời đỏ của anh.
Ngày đó, cô đến bệnh viện, mượn xe lăn, đẩy anh ra bờ hồ đi dạo, có một đàn cò trắng lướt trên mặt hồ như cánh diều no gió. Anh hỏi cô: “Có mấy con?”. Cô đáp: “Mười hai.” Anh thanh thản gật đầu.
Khi ta không có cách gì xoa dịu được nỗi đau của người, hoặc giả người không còn có thể quan tâm ta được nữa, xin đừng quên, trong những tháng ngày ít ỏi của chúng ta năm xưa, đã từng có mười hai con cò trắng, bay qua hồ nước mùa thu.’
‘Tháng tư lụa rạn’ là câu chuyện viết về một người đã mất. Khi edit mình đã nghĩ biết bao giờ hay đến bao giờ người ta mới có thể quên được mười hai con cò trắng trên hồ nước mùa thu năm nào, sẽ thôi không còn trong mộng ảo lắng đợi tiếng gà gáy đầu tiên vang lên ở kiếp lai sinh để được gặp lại người? – Có lẽ chẳng bao giờ, có lẽ …
Rồi khi edit ‘Tuyết rơi đầy Nam Sơn’ mình nhìn thấy tia hy vọng cho những ai từng thất lạc chơi vơi.
‘Một ngọn đèn sáng quá lâu, không có nguyên nhân khác, chỉ là đã quên tắt; đột nhiên tắt, cũng không có nguyên nhân khác, chỉ là sợi dây tóc vonfram đã bị đứt.’
Mọi thứ rồi sẽ khép lại, đằng sau cánh cửa đóng chặt sẽ là một mùa khác. Vòng tuần hoàn của cuộc đời bao giờ cũng có một mùa đông, hạnh phúc chỉ dành cho ai dũng cảm bước qua nó, phải không.
Cũng như câu văn án:
‘Rượu ấm ngập đèn vàng, tuyết phủ đầy núi nam.
Anh dùng sự từng trải và thời gian, bao dung tất cả những dại khờ, nông nổi của cô.’
Trần Tri Ngộ không chỉ là người thầy, người yêu mà anh còn trao cho cô hết thảy sự bao dung dịu dàng. Anh yêu cô bằng tình yêu của một người đi qua mất mát, đó là thứ tình cảm được thắp dậy bằng ngọn lửa soi thấu bờ bên kia, là thứ ánh sáng anh cam tâm tình nguyện đổi bằng sinh mệnh.
Và người con gái có thể khiến người ta nguyện hy sinh như thế, ắt hẳn không thể nào tầm thường.
Tô Nam, mãi đến sau cuối mới có đôi từ ít ỏi vẽ ra nét đẹp tinh khiết từ cái thuở trăng tròn lẻ của người con gái đó. Tác giả dùng hết câu chữ để bật lên một Nam Nam mạnh mẽ hiểu chuyện, hết lòng vì gia đình và sau này xiết bao đáng yêu, và để cho người đọc chúng ta nhìn thấy nét đẹp của Nam Nam qua những người đàn ông thích cô ấy. Một chủ tịch hội sinh viên thành thục tài giỏi nổi bật của tuổi mười tám; một Giang Minh Khiêm đầy chí khí tuổi trẻ dành hết lòng cho cô dù biết chẳng thể, một Trần Tri Ngộ vững chãi hơn mười năm chẳng ai có thể chạm vào trái tim và cả… những người đơn phương thích cô. Thì có thể biết người con gái đó rực rỡ nhường nào.
‘Yêu một người, chỉ muốn cho người đó mưa phùn mùa xuân, không nhọc lòng cát bụi trần thế; ngắt xanh mùa hạ cùng lát dưa đỏ đầu mùa, không phải dầm mình oi ả nóng bức; chỉ cần ánh mặt trời rực rỡ ấm áp; còn minh đao ám tiễn, gió thảm mưa sầu chắn đỡ hết cho người.’ – Yêu một người, với cô là thế. Cô đem hết tình yêu trong sáng của mình, đem sự hiểu biết, hiền lành, thiện lương yêu anh như lời mẹ Trần dạy:
‘Nước lặng chảy sâu, dù là tình cảm gì, đến cuối cùng đều trở thành tình thân, đối phương như một phần sinh mạng của mình. Cả đời hướng về một người, lẽ nào không cảm thấy mỏi mệt? Tình cảm mãnh liệt ban đầu nào có tự nhiên sinh ra, rồi những vui mừng, cảm động của sau này cũng đều cần dành thời gian nung đúc. Đạo vợ chồng là gì? Mẹ thấy chỉ nằm ở hai chữ: ‘Dùng tâm.’’
Trong quá trình edit mình đã đọc lại không biết bao lần, đến độ thuộc hết cả tình tiết của truyện, vậy mà vẫn thấy sao nó quá đỗi ngọt ngào.
Mình cứ nghĩ đến nụ cười hiền lành của mẹ Trần Cố Bội Du, nét mặt nghiêm nghị của ba Trần ấy mà hết mực cưng chiều tôm khô nhỏ, niềm vui rạng rỡ của mẹ Tô, hạnh phúc của Tô Tĩnh – Long ca rồi Lâm Hàm, Trình Uyển, Giang Minh Khiêm, Cô Điền, vợ chồng ông chủ Cốc …
… và cả tiếng Tôm khô nhỏ học theo mẹ ríu rít gọi ba ‘Thầy Trần… thầy Trần’ nơi ngôi nhà có cây sung dâu. Ngôi nhà đó, trong góc sân có bờ rào tường vi, thân vươn dài bò lên song cửa sổ, lúc hoa nở tỏa mùi hương dịu nhẹ ngọt ngào; có gốc phong lá đỏ ngập vòm trời. Trong sân cỏ dại mọc thiệt nhiều, dưới hàng rào đặt một cái chậu nhỏ, mỗi buổi sáng cho một ít thức ăn cho mèo vào để mấy con mèo hoang tới ăn… còn cả bạc hà mèo…
Và quan trọng nhất là…
‘Xuân hạ thu đông, luôn được ở bên người.’
Câu chuyện kết thúc trong hạnh phúc ngập tràn như thế và tất cả chúng ta cũng hãy thật hạnh phúc!
SPOIL
Nam chính ngoài ba mươi tuổi từng có mối tình đầu đã mất hơn mười năm. Anh đăng ký kết hôn với người bạn gái từ thuở nhỏ; cô ấy là người đồng tính, cũng chơ vơ ngổn ngang trong tình yêu không trọn vẹn với cô bạn thơ ấu của mình; kết hôn chẳng qua chỉ để bố mẹ hai bên yên lòng. Truyện đều là những người hiểu chuyện nên hoàn toàn không ngược. Nam chính yêu nữ chính không chỗ nào chê trách được, từ chuyện quá khứ đến hôn nhân hiện tại, anh đều xử lý rất dứt khoát và đàn ông nên các bạn đừng lo, lúc nào anh cũng nghĩ cho nữ chính trước.
Đến giờ, đây là câu chuyện thầy trò ấm áp và trọn vẹn nhất trong lòng mình.
À, cặp đôi này ‘dữ dội’ không kém Liệt Đồ đâu, thịt cũng đủ sắc hương vị luôn.
Khả năng review của mình chẳng ra sao. Truyện tiếp nối tình tiết này đến tình tiết khác, sâu lắng rồi lại ấm áp ngọt ngào cho đến tận dòng chữ cuối cùng, thật sự hay hơn những gì mình viết rất nhiều.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
(Source: Review Sách)
Bạn đang xem: Tũn Còi – Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên.
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews