Thứ nữ sủng phi – Nhất Tiếu Bình Cái

thumbnail
Rate this post

Viết review cho truyện này có 3 lý do.

Một, dĩ nhiên là truyện hay mới viết =))

Hai, tặng bạn Tiểu Tuyền như đã hứa ^_^

Ba, bộ này do mình bỏ công beta từ đầu tới cuối, Hoa Ban không edit truyện nhưng beta thì mình cũng đã vài bộ, mỗi bộ vài chương, duy nhất bộ này Hoa Ban beta từ A tới Z, haizzz…. Mệt muốn chết mà không biết nó có ra ngô ra khoai gì không >_<

Nói thật ra thì mình chả làm được tích sự gì, bản edit rõ nghĩa hơn cv rất nhiều, chỉ có điều editors làm hơi vội vã (theo mình thấy) nên vẫn còn “mùi” Hoa ngữ hơi nặng, ngữ pháp chưa đúng cấu trúc. Với trình độ tiếng việt tích lũy từ ngày mới bặp bẹ biết nói, Hoa Ban đã oanh liệt hy sinh, à không, là oanh liệt beta. Xóa xóa rồi viết viết, lại viết viết rồi xóa xóa, chỉ hy vọng làm câu cú nghe xuôi tai hơn. Nhưng mà mình tự nhận là tương đối cẩu thả bởi vì cái tội “vừa beta vừa đọc truyện”. Khi đọc quá hăng say thì… quên beta =)) Cụ thể là từ chương 28, vì tình hình quá gây cấn nên mình nín thở đọc 1 lèo tới chương 35, lúc này mới ngỡ ngàng nhớ ra mình chỉ lo ôm cái màn hình mà quên cái bàn phím =)) Oài… chán chưa, thế là ì ạch làm lại… huhuhu…

Thôi thứ lỗi là trình độ đãng trí có giấy chứng nhận của bạn Hoa Ban, đọc ebook mới mà các bạn thấy nó vẫn èo uột như trái dưa chuột thì cũng nhắm mắt tự dối lòng đây là dưa hấu nhé! Vui lòng làm lơ cái người đã beta “quá đổi thành công” này đi (==) Thank you very much!

Quay lại đề tài chính.

Thứ nữ sủng phi, tựa thế nào thì nội dung thế đó. Một vị phi tần, thân phận là “thứ nữ” nhưng mà được “sủng” vô cùng.

Nếu hỏi đặt điểm tiêu biểu của truyện này thì có 2 cái: sủng – hài

Bạn nào đang vất vả đi tìm truyện sủng siêu cấp, ngọt siêu cấp thì đã tìm đúng địa chỉ rồi. Đây là SỦNG to đùng, không có một tẹo ngược nào. Nhưng mà cũng tùy thuộc vào cái định nghĩa “sủng” của bạn đọc là thế nào nữa.

Thứ nữ sủng phi không có cảnh “nóng”, chỉ có cảnh “ấm”, kiểu như đương sự chưa kịp làm ăn gì thì tác giả đã chạy đi mô tả tấm rèm che nó lung lay ra sao, đêm hôm đó trăng thanh gió mát thế nào rồi một phát nhảy vào nói chuyện “sáng hôm sau” ^O^ Không biết mọi người có cảm nghĩ gì nhưng mà bạn Ban cực thích kiểu viết như thế nhé! Thứ nhất là không tục, thứ hai là không quá “cận cảnh” đỡ chảy máu mũi, thứ ba là rất “nghệ thuật”. Giống như người ta dùng nước hoa không ai lại đổ cả lọ lên người, chỉ cần thoang thoảng mùi hương, như có như không, thế mới có sức mê hoặc! Sự ngọt ngào trong truyện này không thể hiện qua lời nói hay hành động phô trương gì. Nó là cái vị ngọt ẩn hiện, không cụ thể mà trừu tượng, không trực tiếp mà gián tiếp, không tới tấp mà chậm rãi, không ngộp ngạt mà thanh thoảng… Nói chung là có chiều sâu ^_^

Về nhân vật, truyện xây dựng tốt. Nữ chính dễ thương nhưng mình vẫn mong cô ấy sâu sắc thêm tí nữa, tuy nhiên chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy một tâm hồn đẹp, nhân cách đẹp, không hề sơ sài mà lại toát lên một vẻ ngây thơ chân thật, không giả tạo hay dàn dựng. Nam chính very good, một kiểu “lạnh lùng” mà không hề đụng hàng với cái “lạnh lùng” nhàm chán của nhân vật ngôn tình thông thường. Ngộ quá, không biết diễn tả thế nào nữa, người này là dạng “ngoài lạnh trong nóng”, không phải lạnh thấu xương, lạnh rùng rợn mà giống cái lạnh đầu đông ẩm hơi sương, đủ khiến người ta rùng mình nhưng tuyệt đối không mang hơi hướng chết chốc, vừa đủ tạo nên uy nghiêm một vị đế vương! Các nhân vật phụ đạt tiêu chuẩn, có tính cách rõ ràng, tương tác linh hoạt, tạo “màu nền” hài hòa cho đôi nam nữ chính.

Ôi, nói chung là bộ truyện cổ đại 73 chương mà viết được như thế là có bản lĩnh lắm rồi, không đòi hỏi gì hơn, truyện này đã thành công trong phạm vi của nó.

Thứ nữ sủng phi là câu chuyện cổ tích trong Tử Cấm thành bốn bề tường vách, nó là chuyện kể về một nàng lọ lem gặp được hoàng tử của mình, có được tình yêu đủ che chở nàng bình an sống hết đời nơi thâm cung lạnh lẽo. Một nữ nhân sống trong thời phong kiến như thế còn đòi hỏi gì hơn? Cổ tích luôn có kết thúc “ở hiền gặp lành” và Thứ nữ sủng phi cũng chẳng ngoại lệ…

Lý Viên là thứ nữ, lại là con của di nương, không có gì bất ngờ khi cô ấy trãi qua thời thơ ấu với những kỉ niệm xấu xí về sự bất công trong đối xử, về sự vô tâm của người thân. Tuy nhiên, Lý Viên lại có một tâm hồn đặc biệt, bởi vì cô ghi nhớ tiền kiếp của mình ở thế giới tương lai xa xôi. Đúng vậy, nữ chính đến với câu chuyện bằng phương thức quen thuộc nhất: Xuyên không. Nhưng mà cô ấy bắt đầu cuộc đời vào chính thời điểm được sinh ra, trãi qua mười lăm năm thích ứng và hoàn toàn biến thành một nữ nhân của thời đại này. Lý Viên là con người cổ đại mang một chút kí ức của thời hiện đại, chỉ như vậy cũng đủ khiến cô có sự đặc biệt hiếm thấy.

Mười lăm tuổi, Lý Viên và đích nữ (con gái vợ cả) Lý Phương cùng bị đem đi dự tuyển tú và bước chân vào cuộc chiến đời đời kiếp kiếp chốn thâm cung. Ngày ấy, bước đi chật vật trên con đường trải đá của hoàng thành oai nghiêm, cô bé 15 tuổi có lẽ chẳng thể nào ngờ được mình sẽ có một lần đi lại con đường này, trên chiếc kiệu sa hoa và trong sự tôn kính của vạn người….

Một thứ nữ không thanh không thế

Một cô gái nhan sắc, tài năng đều bình thường

Một nữ nhân chỉ mong bình an chứ không cầu quyền thế.

Cô ấy đã đặt đôi chân nhỏ vào thế giới của Phong Thành Vũ – đương kim hoàng đế triều Đại Chu.

Vận mệnh là một chữ rất khó đoán, có khi tàn khốc bi thương nhưng cũng có lúc mơ mộng ngọt ngào.

Sau 2 tháng từ ngày nhập hậu cung, cuối cùng Lý Viên cũng “bị” thị tẩm. Có trời chứng kiến cô ghét thế nào chuyện đi làm công cụ phát tiết cho đàn ông, dù kẻ đó có là chủ nhân thiên hạ. Lý Viên dù có ấm ức thì cũng phải chấp nhận vì cái mạng nhỏ của cô nằm trong tay hắn, chỉ cần còn sống thì còn hy vọng.

Vậy Phong Thành Vũ có ấn tượng gì với vị Lý dung hoa này? À uhm thì… là một trong những cung phi trong hậu cung, mặt mũi cũng tạm ổn, có điều hình như hơi… mập! =))

Phong Thành Vũ chỉ nhớ rằng nàng ta so với nữ nhân khác thì tròn trịa, có da thịt hơn, thế cũng tốt, ôm rất thích, giống như con mèo thuở nhỏ hắn từng nuôi, tên nó cũng có chữ Viên, gọi là Viên Viên ^_^

Sau hai đêm liên tục tiếp xúc, giữa họ không nói quá 5 câu, chủ yếu vẫn là tắt đèn và… làm việc! Lý Viên khôi phục cuộc sống an nhàn của mình, tiếp tục ẩn nấp không tranh không giành, không gây chú ý, không tích thù hận với ai. Hoàng đế có bao nhiêu mỹ nữ, hắn sẽ không ghi nhớ nàng quá lâu, cũng không đột nhiên yêu thích vô lý do chứ đừng nói là kiểu tình yêu như tiểu thuyết. Đúng thế, tình cảm con người không thể cứ phù phép biến hóa là ra, nó cần thời gian và thử thách để nảy mầm, sinh sôi, kết trái…

Giữa họ chắc chắn là duyên và phận.

Trong rừng đào cung Thủy Bích, họ tình cờ gặp nhau một lần, nói vài câu, người đứng kẻ quỳ rồi từ giả. Phong Thành Vũ có quá nhiều mối bận tâm, chẳng có gì khó hiểu nếu cả năm trời hắn không nhớ tới một cái dung hoa nho nhỏ ở ngõ ngách nào đó trong hậu cung đầy bướm hoa kia. Thế mà không hiểu sao vào một ngày nhàm chán hắn lại nhớ tới, nhớ cảm giác ôm nàng vào lòng như ôm con mèo Viên Viên – mềm mềm nhung nhung, cũng nhớ dáng vẻ nghịch ngợm của nàng trong biển hoa đào, càng nhớ hơn đôi mắt linh động không ủy mị câu dẫn, không lúng liếng đưa tình nhưng mà trong veo và tròn xoe như ngọc.

Bỗng thấy nhớ, vậy là đi tìm.

Lần này thì cô nàng đang trốn trong hậu viện nho nhỏ của mình trèo cây! Ngó ngó cái tổ chim rồi lấy cành liễu làm kiếm, thi triển chiêu thức của Kim Dung. Nàng chỉ là cô bé chưa 16 tuổi, tinh quái và nghịch ngợm một chút thì có sao? Trong hoàng cung toàn giả dối và nịnh bợ này, Phong Thành Vũ còn tìm đâu ra một Lý Viên đáng yêu hơn thế nữa?

Nhưng mà chớ có nghĩ như vậy đã yêu. Cùng lắm thì thích mà thôi, một sự mới mẻ làm cuộc sống mệt mỏi này thanh thản đi chút ít! Cứ như vậy trải qua một năm, hoàng đế cao quý kia thi thoảng lại đột ngột đến rồi đột ngột đi, mỗi tháng có thể ân ái một vài lần, cũng có khi đơn thuần là ngồi lại nhìn cái mặt ngu ngốc tròn vành của cô nàng, không tỏ ra quan tâm đặc biệt, không hậu đãi hơn bất cứ vị cung phi nào. Mới đầu Lý Viên tương đối bài xích, ai bảo hắn làm nàng đau, thô bạo như vậy không thương tiếc gì hết. Nàng cảm thấy mình bị xem thường, lòng tự tôn tuột dốc không phanh vậy là nhất quyết chống đối. Không hợp tác chứ gì? Chẳng quan tâm, không biết ngoan thì cứ cưỡng đi, hắn là hoàng đế, lo gì một cái dung hoa thấp cổ bé miệng. Có đàn áp thì có khởi nghĩa, Lý Viên mạng nhỏ mà gan lớn dám ở trên giường hất tay hoàng đế, còn mắng hắn cầm thú, vô lại. Hậu quả là bị bóp cổ xém chết. Nàng lẽ ra đã chết, chỉ là vì Phong Thành thấy luyến tiếc, chết dễ dàng như vậy thì lợi cho nàng ta quá.

Xung đột xảy ra, hoàng đế tức giận chả thèm chạm vào nàng nữa, cấm túc 3 tháng không được ra khỏi cửa. Ngoài mặt thì hậm hực như thế, sau lưng lại sai thái giám kề cận – Lý Đại Hải đem thuốc quý sang chữa thương cho nàng. Thật ra hoàng đế của chúng ta chưa bao giờ biết nhẹ nhàng, ngọt ngào, chẳng nói được mấy câu êm tai, trình độ tán gái là Zero nhưng mà có cái “dễ thương ngầm”, ai mà không “đỗ” trước cái tâm nóng bỏng ẩn giấu sau con người chán ngắt ấy? Hắn không biết dỗ dành, không biết lời đường mật. Tình yêu của hắn chỉ là chở che để nàng bình yên sống qua ngày…

Thái hậu đương triều từ Phật đường hồi cung, Phong Thành Vũ đem binh mã, quan thần và 5 vị cung tần đi Nam Dương nghênh đón. Trong 5 vị phi tần, chẳng hiểu sao có tên L