Sự im lặng của bầy cừu

Thomas Harris – cha đẻ của tên sát nhân “thái nhân cách” Hannibal Lecter, đây là một kẻ có chỉ số IQ của một thiên tài, một chuyên gia tâm lý, một bác sỹ giải phẩu thần kinh được mọi người tôn kính… nhưng sau lớp vỏ đấy là kẻ sát nhân…hàng loạt!

Mình sẽ dành riêng cho Lecter 1 bài riêng, hán đã yên vị 1 vị trí cốt yếu trong tâm trí của mình… nhưng trong nội dung bài viết này, mình chỉ muốn đem hắn ra cho mục đích dẫn dắt câu chuyện “Sự im lặng của bày cừu” được dịch sát nghĩa với tựa đề gốc “The silence of The Lamps”

Cuốn sách này đã quá quen thuộc với những ai thích thể loại tâm lý học tội phạm, và hiện tại thì có cả một vũ trụ phim ảnh giành riêng cho tên sát nhân thái nhân cách Lecter. Nếu chỉ đọc về tựa đề cuốn sách và hình ảnh trang bìa để đánh giá nội dung cuốn sách thì nếu chịu khó để ý từng chi tiết nhỏ của bản thiết kế bên ngoài thì rõ ràng mang một màu chết chóc mang rợ… mình chỉ nhận ra điều này sau khi đọc xong toàn bộ tác phẩm, chính tựa đề và hình mẫu thích kế đã nói lên hầu như toàn bộ nội dung chi tiết, nhưng đó là khi bạn đã đọc xong quay nghiền ngẫm lại trang bìa một lần nữa… hội đủ một màu đen tối u uất ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Review sách sự im lặng của bầy cừu

Ở đây mình không muốn phân tích về trang bìa… mục đích muốn nói về cảm nhận của bản thân thông qua quyển sách này!

Xin nhắc lại mình sẽ không tập trung nói về Lecter, lấy ví dụ như mình là một người đọc chỉ muốn xem với gốc độ là giải trí thì cái hay của quyển sách chính ở chỗ kéo chúng ta đi theo từng chi tiết nhỏ được mở ra bởi căn phòng giam tại bệnh viên tâm thần giành cho kẻ ăn thịt người máu lạnh – Lecter, ông chỉ là phần phụ trợ nhưng mỗi khi nhắc đến thì bằng “giọng điệu ken két như những mũi kim chi chít lên khung sắt phòng giam” cứ len lõi, gây ám ảnh cho người đọc, và đặc biệt ám ảnh đối với nữ sinh thực tập Clarice Starling, một người chăn cừu theo kiểu nói ẩn dụ – đang nhìn chính bầy cừu bị kết liễu từng con một, và kẻ chứng kiến toàn bộ quá trình đó lại đang nhỡn nhơ với chính cô bằng các trò đùa trí tuệ, những tiết lộ nửa chừng của hắn chỉ dành cho kẻ nào thông minh, những cái nhìn xuyên thấu thân phận và suy tư của cô mà đôi khi cô muốn lảng, rồi chính Clarice Starling đã dấn thân vào cuộc điều tra án giết người lột da hàng loạt như thế, để rồi trong tiếng bức bối của chiếc đồng hồ đếm ngược về cái chết, cô phải vật lộn để chấm dứt tiếng kêu bao lâu nay vẫn đeo đẳng giấc mơ mình: tiếng kêu của bầy cừu sắp bị đem đi giết thịt.

Những tưởng như chính cô gái thực tập viên của chúng ta sẽ phải trở thành cừu bị xẻ thịt trong những phân đoạn hồi họp đến nghẹt thở, khó có thể tìm được một màu sắc tươi sáng, một thứ ánh sáng ấm áp trong tác phẩm này, tất cả đều u uất…ẩn hiện chập chờn qua những màn đói đáp của Cô và kẻ sát nhân ăn thịt người chỉ để tìm ra một tên sát nhân hàng loạt đang nhỡn nhơ ngoài kia. Cứ mỗi một người bị mất tích, thì lại có một người được phát hiện, và một nữa sự thật được tên sát nhân ăn thịt người tiết lộ… Một lối dẫn truyện hấp dẫn, kẻ sát nhân đang gợi ý để ngăn chặn tội át của một kẻ sát nhân khác, hai kẻ sát nhân như nhau đáng ra phải cảm thấy hứng thú với việc làm của đối phương, lý do gì lại ngăn cản tội ác của người còn lại, ngăn chặn một nguồn khoái cảm cũng do chính mình đã tạo ra. Nhưng cái giá phải trả cho một nữa sự thật là toàn bộ sự thật về con người của Cô gái thực tập viên để rồi chính Cô cũng bị thao túng như những con cừu non….!

Thomas Harris đã tạo nên con quái vật, không những một mà là rất nhiều con quái vật, tất cả đều được thao túng bởi lãnh chúa Lecter!

Reviewer: Nhut Phan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *