Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

thumbnail
Rate this post

Trong lúc bất giác, cây hoa quế trong Lý phủ đã ra chồi non. Thời tiết sang xuân dần ấm lên, những người nông dân bận rộn với vụ mùa đã quên bóng ma của lũ lụt năm trước. Trong khi người khác tìm việc để mưu sinh, Thẩm Châu Hi, vợ của Lý Vụ, cứ mỗi ngày đều tới phủ để điểm danh và nghe phúc đáp của chồng mình.

Nhưng đời không như mơ, mỗi lần Lý Vụ đưa ra phúc đáp độc đáo, Thẩm Châu Hi đều bất bình. Mọi việc, từ những việc nhỏ nhặt như đống phân vịt cho đến những chính sách lớn, đều cần sự chấp thuận và chỉ thị của Lý Vụ. Điều này khiến cho công việc của Lý Vụ trôi qua mỗi ngày như lãng phí.

Mỗi ngày, Lý Vụ ngồi trong phủ nhìn đống giấy phế liệu trên bàn và phân biệt xem chúng viết gì. Công việc này thật dễ dàng, nhưng lại khó khăn. Chính sách ảnh hưởng đến dân sinh đã được định ra từ lâu, và để thay đổi chính sách cần phải trải qua nhiều thương nghị, sự phản đối của người dân. Ngoài ra, còn có những kẻ chỉ muốn phá hỏng mọi chuyện.

Lý Vụ khó khăn đối mặt với những vấn đề này và cảm thấy mỗi ngày trôi qua như thể không làm được gì. Trong lúc cảm thấy mất hứng, ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ khiến Lý Vụ cảm thấy khó chịu thêm. Nhưng có ai biết rằng trong suốt những ngày lo lắng đó, Lý Vụ không thấy vợ mình ở nhà.

Nhưng ngay khi Lý Vụ quay về, Thẩm Châu Hi với ánh mắt đầy yêu thương vuốt tóc hắn. Họ quyết định cùng nhau đi chơi để thả lỏng tâm trí. Họ lên núi hái nấm và hái quả dại để làm ăn trưa. Trong khi ăn, họ thản nhiên trò chuyện với nhau và thưởng thức những món ăn tự nhiên trên đỉnh núi.

Cuộc sống nơi đây tĩnh lặng và thư thái, nhưng đồng thời cũng đầy yên bình và hạnh phúc. Thẩm Châu Hi nhìn đám mây trôi qua và cầu mong cuộc sống này kéo dài mãi mãi.

Review Sách