[REVIEW] Nắng trong vườn – Tình chỉ đẹp khi còn dang dở…

Một người bạn của tôi từng nói với tôi một câu như thế này: “Khi em nói em yêu cô ấy, tức là vào khoảnh khắc đó em yêu cô ấy, yêu rất thật, yêu hết lòng. Nhưng lúc khác thì em không chắc.”

Nắng trong vườn

Có phải chàng trai nào cũng yêu như vậy hay không?

Vào một khoảnh khắc mùa hè đẹp như một giấc mơ, chàng trai thị thành – Bình – rơi vào cuộc tình đắm say với cô thiếu nữ Hậu tại một miền quê ngập nắng.

Họ đến với nhau tự nhiên như những cơn gió đồng nội. Bình, vốn dĩ đương độ chán cái cảnh thành thị cùng với việc học tập mỏi mệt, được thiên nhiên làm cho ngây ngất. Anh “muốn có một người con gái đi bên cạnh, để chia sẻ bao nhiêu cảm giác say sưa ấy.” Và anh dần coi Bình từ một cô nữ sinh “nhỏ tuổi, ngây thơ, và trẻ dại” trở thành một cô thiếu nữ anh mong muốn “cùng đi len lỏi trong vườn chè… ham muốn đến rung động khắp cả trong người.”

Còn Hậu, cô có cái cách thể hiện tình yêu của mình gần gũi mà giản dị theo kiểu của các cô gái quê: những lọ hoa đồng nội tỉ mẩn chăm chút, bông hồng trên quyển sách, những bộ quần áo được chải chuốt sạch sẽ…

Và dịu dàng như nắng mới lên, họ yêu nhau. Một tình yêu đơn sơ và trong trẻo như không vướng bụi trần: “chỉ có hai chúng tôi, như xa lánh hẳn cuộc đời, xa lánh hẳn mọi người, quên cảnh vật trong say sưa, trong cái đằm thắm của tình yêu tuổi trẻ.”

Nhưng thời gian dần trôi, mùa hè cũng đến lúc tàn.

Bình bắt đầu nhớ nhung chốn thị thành hoang dại, nhớ bạn bè cũ, phòng học thân thuộc. Rõ ràng, anh thuộc về Hà Nội phồn hoa, cảnh đồi ruộng mới mẻ với anh bây giờ đã cũ, và không đổi thay kịp ý muốn của anh. Anh cảm thấy “bận mình vì một cô gái còn non mà những lời âu yếm với tôi bỗng trở nên xa lạ.” Anh nói những câu dỗ dành người yêu, hứa hẹn những điều anh biết chắc mình sẽ không làm, vì đơn giản là anh không muốn.

Hậu biết, Hậu đương nhiên biết mình không thể giữ chân Bình. Cô chỉ có thể nỗ lực trong vô vọng, níu kéo những cảm xúc yêu thương thuở ban đầu, mặc dù lý trí của cô hiểu rõ rằng “anh sẽ quên em, anh sẽ không nhớ đến em nữa đâu.”

Chuyện tình không nên duyên. Nhưng những xúc cảm yêu đương của mùa hè năm ấy là thật. Cái tình yêu ấy, không chỉ để lại trong lòng Hậu, mà còn để lại trong lòng Bình, trong lòng người đọc “một vẻ rực rỡ như ánh nắng trong vườn.”

Dù rằng vẻ rực rỡ này, có cố thế nào cũng chỉ có thể trôi qua kẽ tay mà không thể giữ…

Bài review của tác giả Midori Chan (https://www.facebook.com/Caramels2JJ)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *