Ngày tháng trôi qua

thumbnail
Rate this post

Biến yêu thành cưới – Lục Xu

Mỗi đôi vợ chồng đều có lý do riêng để kết hôn mà người khác không biết. Anh có người yêu, cô cũng có mối tình đầu của mình. Khi “tình yêu đích thực” xuất hiện trong cuộc hôn nhân có “mưu tính trước” này, bọn họ nên làm gì đây?

Sau khi Cố gia đoạt quyền, anh trở thành thiên chi kiêu tử, cô nói ra một bí mật kinh thiên động địa, ai sẽ bị tổn thương?

Đánh mất rồi mới biết quý trọng, cuối cùng thì một cuộc hôn nhân cần nhất là thứ gì?

Nhiều năm sau anh quay về, cô có thể không nắm tay anh được không?

Khác với xu hướng truyện BL (nam nam) trong Blog, tôi lại rung động với truyện BG (ngôn tình) một lần nữa. Tôi bắt đầu đọc BYTC của Lục Xu trong một lần ngẫu nhiên tìm thấy trên mạng và tôi hoàn toàn đổ gục trước dòng “Nằm trong series Bad Girl của Lục Xu” trong phần giới thiệu của dịch giả Sahara. Cũng vì trong cái thế giới ngôn tình này, không xa lạ gì khi thấy những tác phẩm có nội dung hoàng tử và lọ lem, công chúa cùng kẻ chăn cừu hay tổng tài và mấy cô nàng ngốc nghếch đáng yêu. Bởi vì món ăn cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, tôi thấy hai chữ Bad Girl như nổi bật lên hết tất thảy. Thật ra lúc đọc văn án tôi không ưa thích cho lắm, nhưng có một cái gì đó ở hai chữ Bad Girl đã cuốn hút tôi. Bởi điều tôi kỳ vọng không như tôi mong tưởng, những câu chuyện huyễn hoặc đậm ‘máu chó’ trong ngôn tình khiến tôi thấy chẳng còn yêu thích cái thể loại này nhiều như tôi nghĩ. Điều đó không có nghĩa là tôi báng bổ ngôn tình mà thay vì yêu thích những tình cảm sướt mướt rơi nước mắt hay ngốc nghếch nồng cháy đáng yêu, tôi lại thích những điều đi ngược luân thường, trái với đạo lí. Đó là lí do tôi bắt đầu yêu BYTC của Lục Xu ngay từ chương đầu tiên.

Mở đầu câu truyện là một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc giữa Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông, đó là hình ảnh một cô gái bình thản ngồi chơi mạc chược cùng những bà phu nhân khác. Điều lạ là, khi những bà phu nhân ấy bắt đầu gợi chuyện riêng tư thuộc về gia đình Cẩm Ngưng và cuộc hôn nhân kì lạ của cô. Thì cô gái ấy lại tỏ ra thái độ dửng dưng thậm chí có phần lạnh lùng. Chính bởi hình tượng đầu như vậy của Dương Cẩm Ngưng, tôi đã dự đoán một quãng đường dài của cô ấy trong truyện sẽ vô cùng chông gai và khó khăn. Phần vì tò mò tính cách kì lạ này của một cô gái bé nhỏ trong một tác phẩm nhỏ, tôi hiếu kì đọc tiếp…

Quả thật, Lục Xu thật tài tình khi xây dựng một cô gái mang tính cách “một cái đầu lạnh cùng một trái tim nóng” trong tình huống dở người như thế. Từ lúc cô bắt đầu dửng dưng trước những chuyện người chồng trẻ của mình thường xuyên không trở về căn biệt thự hay anh đang bị đồn đãi có cô tình nhân nhí ở bên ngoài. Và hàng vạn lần trong câu truyện, cô nói rằng “Mình không yêu Cố Thừa Đông,” những ý nghĩ bật lên như đã được hình thành và lập sẵn từ trước. Lúc ấy, tôi biết rằng cô gái bé nhỏ này thật sự đồng điệu với mình, mà tôi nghĩ cô gái ấy cũng đồng điệu với bất kỳ người con gái nào trên thế giới này. Đó là về nữ chính của Lục Xu trong suy nghĩ của tôi.

Vậy còn Cố Thừa Đông, nam chính của Lục Xu? Vậy thì để tôi kể cho các bạn nghe tại sao BYTC lại trở thành tác phẩm đầu tiên mà tôi muốn Review nhất. Tôi bắt đầu đọc truyện của Lục Xu qua cuốn “Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu” và chính quyển truyện ấy đã khiến tôi trăn trở về những tác phẩm của Lục Xu. Trần Tử Hàn là nam chính trong ĐNVAÂTVCY, thế nhưng tôi lại không hề có cảm tình với chàng trai này. Bởi đối với truyện của Lục Xu, nam chính luôn có vẻ ngoài hào nhoáng của bậc vương giả, lại có phong thái lạnh lùng ngạo mạn, song song đó là tâm tình khó đoán, tình cảm không nhất nhất mà bất biến khiến người ta lạc lối. Chính Trần Tử Hàn khiến tôi e dè lùi bước với các tác phẩm của Lục Xu, thì Cố Thừa Đông là ngọn đèn sáng rộng mở làm tôi gần như điên cuồng vì anh. Tôi nghĩ, không có một người đàn ông nào có thể vượt qua người đàn ông này trong tim tôi. Bởi vì người đàn ông đó chẳng cần nói hai lần có thể đẩy ngã Dương Cẩm Ngưng xuống giường, lại chẳng cần nói lời tiếp theo để cô dần dần sa lầy vào anh, quỵ lụy vì anh, vậy mà cũng nhờ vào anh Dương Cẩm Ngưng trở về con đường xưa lối cũ làm lại cuộc đời của cô.

Ngay từ đầu cuộc hôn nhân không hạnh phúc của hai người đã là một vở kịch, hai kẻ chịu diễn và những người chịu xem. Tất cả đều bắt nguồn từ một đêm nào đó xa xôi, hai kẻ xa lạ gặp nhau, dựa vào nhau, ôm ấp nhau, tìm kiếm yêu thương từ người còn lại. Hai kẻ xa lạ gặp gỡ nhau giữa hàng tỉ người trên thế giới, một người con gái bị hắt hủi từ người thân ruột thịt của mình, một người đàn ông đã mất đi người anh yêu thương nhất. Chính hai nửa bị khuyết như con thiêu thân lao vào nhau, tìm chỗ lấp đầy khoảng trống cho nhau. Nhưng lại đâu ngờ, chính cái đêm định mệnh ấy đã khiến hai người từ “vô nghĩa vô tình” thành “dụng tâm lớn, mối thù sâu”.

Dương Cẩm Ngưng là Bad Girl của Lục Xu, bởi cô là một ác quỷ dưới khuôn mặt của thiên sứ.

“Dương Cẩm Ngưng lại nhìn khối ngọc, đột nhiên hét lên một tiếng, khối ngọc trượt khỏi tay, rơi xuống vỡ tan tành. ‘Quả nhiên, càng xinh đẹp thì càng dễ vỡ'”

Cố Thừa Đông và Diệp Vãn Hi cùng lúc thay đổi sắc mặt, nhưng rất nhanh đều khôi phục bình thường lại.

“Diệp Vãn Hi bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Tất cả đều như dự liệu của cô ta, cô ta biết Dương Cẩm Ngưng là người như vậy, sẽ hủy hoại thứ mà người khác muốn ở trước mặt người đó, dù thứ đó Dương Cẩm Ngưng không cần, nhưng cô ta vẫn sẽ hủy đi để không cho người khác có được.”

Một người con gái như vậy đấy, bạn nghĩ sẽ có ai yêu thương cô ấy không? Tôi nghĩ là không! Cô gái ấy có thể hi sinh nửa đời hạnh phúc của mình, hi sinh nhân phẩm của mình, hi sinh trinh tiết của mình chỉ vì mối thù này. Bạn còn có thể trách sự độc ác trong cô ấy không? Sai lầm lớn nhất của đời người chính là mang thù, sai lầm lớn nhất của Cẩm Ngưng chính là mang thù. Nỗi thù hằn quá lớn tới nỗi đã nhẫn chìm người con gái ấy, khiến cô trở nên độc địa, tàn nhẫn. Cô hận nhà họ Diệp, hận người đàn bà mẹ của Diệp Vãn Hi – người đàn bà đã cướp đi bố của cô, đẩy mẹ con cô trở thành những kẻ lang thang, nghèo khổ, mất điểm tựa, mất tình thương, mất người thân.

“Dương Cẩm Ngưng nhặt những mãnh vỡ lên, bưng trong tay.

Người diễn kịch, cho dù phải độc diễn cũng không sao cả, chỉ cần có khán giả mua vé xem là được.”

Một vở diễn hoàn hảo, khiến ai nhìn vào cũng thấy lạnh người. Ai hại Dương Cẩm Ngưng, cô sẽ trả lại người đó gấp mười lần, ai tốt với cô, cô sẽ dùng suy nghĩ lệch lạc để phán đoán người đó. Bởi từ lúc 10 tuổi bị đuổi ra khỏi nhà Diệp gia, từ lúc cô biết nếm trải những ngọt đắng của cuộc đời, cô biết rằng trên đời này chẳng có thứ gọi là ‘Tình người’, chỉ có ‘lợi hại’, ‘hợp tác’ mà thôi. Cả cuộc đời Đương Cẩm Ngưng tưởng như đã ác hoàn hảo, thì hóa ra vẫn còn đâu đó trong cô vẫn còn thứ ‘tình yêu’ mà cô không bao giờ tin vào.

Tình yêu của cô với Dương Nhất Sâm – người anh trên danh nghĩa của cô. Cô yêu anh thật sự với tình cảm non nớt của tuổi trẻ, nhưng cô chấp nhận hi sinh anh vì mối thâm thù của mình. Bởi vì tình yêu chưa đủ sâu để cô vứt bỏ tất thảy, bởi vì tình yêu ấy như viên kẹo bọc đường. Đến khi lớp đường ngọt ngào bị tan hết, thì bên trong chỉ còn lại vị nhạt nhẽo, đắng ngoét mà thôi. Tình cảm ấy, sớm hay muộn cũng sẽ phải chia tay.

Thế còn tình yêu của cô với Cố Thừa Đông? Không, thật ra ngay từ đầu giữa hai người chỉ có tính toán, kế hoạch, chẳng có một tình cảm ủy mị nào cả. Cả hai đều cô gắng nhập vào vai diễn là muốn đối phương vì mình mà bị lừa, thế nhưng càng diễn lại càng sa lầy, càng diễn lại càng quên mình.

Đỉnh điểm của truyện là khi Dương Cẩm Ngưng nhìn thấy bức tranh của Suzie hay là Tố Tây ở trong biệt thự riêng của Cố Thừa Đông. Đây là nút thắt quan trọng trong mối quan hệ dở dơ ương ương giữa hai người. Là khi diễn biến tâm trạng của Dương Cẩm Ngưng được bộc lộ rõ rệt và những bùng phát tình cảm trong cô về Cố Thừa Đông. Cô đã thực sự yêu người đàn ông này đến tận sương tủy!

“Hóa ra là Suzie…

Trong lúc cô tưởng mình đã thành công, trong lúc cô cho rằng mình đã tới gần hạnh phúc, thì ông trời lại hung hăng đạp ngã cô một cú. Hạnh phúc cô ngỡ là của chính mình, hóa ra chỉ là đồ dùng thừa lại của Suzie mà thôi…

Cô không ngu. Cô biết rõ tất cả những gì mà Cố Thừa Đông muốn chỉ là sự tin tưởng, cho nên cô mới không hỏi, không suy nghĩ. Nhưng có lẽ, ưu điểm lớn nhất của anh chính là không nói dối cô. cô đã từng nghĩ, nếu như giữa anh và Diệp Vãn Hi không có bất cứ quan hệ gì, thì cô cần gì phải lo lắng?

Thế nhưng, sự thật này đã nói cho cô biết, cô đã thua, thua thê thảm. Thậm chí, so với lúc cô tưởng Diệp Vãn Hi là bạn gái cũ của anh, thì bây giờ cô còn phẫn nộ và bất bình hơn. Nếu người phụ nữ trước kia của anh là Diệp Vãn Hi, cô còn có thể cười cợt anh không có mắt nhìn người, còn có thể dùng đủ lời lẽ thô tục chế nhạo anh, thế nhưng, người đó lại là Suzie… Cô không còn lời nào để nói nữa, cô không dám phủ nhận cái tốt của Suzie, càng không thể xóa mờ đi sự thiện lương của cô ấy. Thậm chí, cô còn cảm thấy tự ti. Khi biết người con gái trong lòng Cố Thừa Đông là Suzie, cô thật sự cảm thấy tự ti, trái tim cô đột nhiên trống rỗng, giống như cho dù cô có làm cái gì thì cả đời này cô cũng không thể so sánh được với Suzie vậy, cô tin rằng trong lòng Cố Thừa Đông cũng nghĩ như vậy. Cứ cho là anh chấp nhận cô đi, cùng lắm cũng chỉ là vì Suzie không còn trên đời này nữa cho nên anh mới không miễn cưỡng bản thân.

Dương Cẩm Ngưng cô, vĩnh viễn thua kém Suzie, thu kém ở một chữ “chết”.

Cô không dám cười nhạo Cố Thừa Đông nữa, anh đúng là có mắt nhìn người… Cô cắn môi, không có cách nào khống chế nỗi buồn dâng lên nơi đáy lòng.

Suzie, Suzie, Suzie…

Cô hận người con gái ấy, hận vô cùng. Đã chết rồi sao vẫn còn dằn vặt cô? Giương cái mác tốt bụng hiền lành lên khiến cô hận không nổi, mà yêu cũng không xong, khiến cô phải đau khổ giãy giụa trong mẫu thuẫn, bây giờ còn xuất hiện chiếm lấy trái tim chồng của cô.

Cô hận Suzie, hận thấu trời. Cô ấy lúc nào cũng là người con gái tốt, khiến cho Diệp Kim Bằng yêu thương, là bảo bối của Tô Tình, là học trò ngoan cu