Một thế giới không có con người, sẽ tốt đẹp hơn chăng?
28 là một cuốn tiểu thuyết về thảm họa mà tác giả Jeong You-Jeong lấy cảm hứng từ việc xem đoạn video đàn lợn bị tiêu hủy trong đại dịch lỡ mồm long móng. Cảm giác cái chết đang đến gần, đàn lợn đã cuống cuồng tìm đường thoát thân khi đang bị trút xuống hố sâu để tiêu hủy. Những tiếng la hét, hình ảnh đó đã ám ảnh tác giả và khiến bà đặt câu hỏi, nếu đó là một con vật gắn bó gần gũi với con người thì họ sẽ làm gì? Và 28 ra đời với câu chuyện về một bệnh dịch Mắt đỏ lây lan từ chó sang người, từ người sang chó, từ người sang người và chó sang chó.
Bạn đang xem: Review 28 – Jeong You-Jeong
Tôi đắm chìm trong thảm cảnh mà tác giả vẽ ra, từ đầu cho đến khi kết thúc truyện. Mối quan hệ giữa người và chó sẽ mãi tốt đẹp nếu như không có thảm họa xảy ra mà con người quy chụp cho loài chó chính là nguyên nhân gây bệnh. Thảm họa ập đến, nhanh đến mức trở tay không kịp, trong hoàn cảnh ấy, sẽ có bao nhiêu người có thể tiếp tục nuôi và chăm sóc những con chó vốn dĩ là bạn thân/con/em của mình, có bao nhiêu người sẽ nhanh chóng phủi tay, hất hủi và tống khứ vật cưng của mình để tự vệ cho bản thân?
481 trang không dư không thiếu, mỗi nhân vật đều có tiếng nói riêng của mình. Nhịp truyện nhanh vừa phải đủ để người đọc nắm bắt được đầy đủ sự kiện và diễn biến câu chuyện. Đồng thời tác giả đã phát họa rõ nét sự tàn phá với tốc độ nhanh đến chóng mặt của dịch Mắt đỏ. Dịch Mắt đỏ có triệu chứng đau xót mắt, rồi lên cơn sốt đến 40 độ và lâm vào trạng thái mê sản, theo đó phổi bắt đầu tổn thương nặng và cuối cùng là chết. Mọi diễn biến sau khi phát bệnh chỉ trong vòng 24-48h, không biết nguyên nhân, không cách điều trị, không thuốc kháng sinh nào có thể dập tắt trận dịch. Nó cứ thế lan truyền từ sinh linh này sang sinh linh khác, nhưng một số sẽ không bị mắc phải dù có tiếp xúc. Khi một thành phố lòng chảo chìm trong đại dịch không phương cứu chữa, chính phủ sẽ làm gì? Bị kìm kẹp mọi đường thoát, con người và động vật nơi đây như đang chết dần chết mòn, chết bởi dịch bệnh, chết bởi bạo loạn, chết bởi cướp bóc, chết bởi cùng đường, chết bởi không còn chút hy vọng sống nào. Con người khi rơi vào tuyệt cảnh thì sẽ đối xử với nhau, đối xử với thú cưng, với chính bản thân mình như thế nào? Liệu trong đời thực, có giảm bớt chút nào sự khốc liệt ấy hay không?
Xem thêm : Review Sách “Tội Ác Và Trừng Phạt”: Tác Phẩm Đáng Mất Ngủ Nhất Mọi Thời Đại
28 không phải là một câu chuyện cực hay nhưng nó khiến tôi bàng hoàng khi chứng kiến con người và động vật bị dồn vào đường chết đến mức nào. Những tiếng ẳng ẳng kêu cứu, cầu sự sống của những chú chó dù bệnh hay khỏe mạnh khi bị đẩy xuống hố chôn tập thể trong đêm tuyết trắng. Hình ảnh Star và Ringo cố đào bới để mong cứu được những con còn sống, nhưng kéo lên chỉ còn lại là những xác chết, mà tiếng kêu ăng ẳng ấy cứ vang mãi không dứt. Tôi hồi hộp dõi theo mỗi động tác của Star và Ringo. Thế mà một tia hy vọng nhỏ nhoi tác giả cũng không chừa lại cho độc giả. Nhưng qua mỗi một nỗi buồn tôi lại hy vọng, biết đâu đấy bà ấy sẽ cho chút ánh sáng cuối con đường, không lẽ nào lại quyết liệt như thế chứ. Không có “sẽ” gì cả. Gấp cuốn truyện lại tôi cảm giác như mình cũng không còn một lý do để sống trong cái thế giới 28 ấy. Cái thế giới mà cuối cùng, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, thê lương, ám ảnh và nhất là không còn chút gì để người ta lưu luyến trên cõi đời này nữa.
“Cỏ dại và dây kim ngân, cùng với những loài hoa dại không rõ tên đã phủ kín Dreamland… Như thế giật mình vì tiếng xe, từ trong tàn tích ngôi nhà cháy, lũ sóc ló đầu ra nhìn. Trên nóc cái lán cỏ dại mọc đầy cao như lau sậy, một con chim hồng tước bay vụt lên. Để Trưởng ca Yu ở lại trong xe, Ki Jun một mình leo lên khu mộ động vật.”
Bài review của bạn Du Ca (https://www.facebook.com/ngonhung156)
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Văn Học