Nơi tôi quay về em có đứng đợi

Tựa đề và bìa sách đã trở nên thu hút đối với độc giả ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người đàn ông đứng lặng lẽ giữa rừng cây bạt ngàn lá thu rụng nom thật đơn côi, nhưng trong tâm hồn ấy vẫn đang đong đầy niềm hy vọng, chung thủy dành cho tình yêu của mình đối với người vợ đã chia ly. Quả là một bức tranh đẹp, và cảm động. Dù cho có phải đợi chờ thêm bao nhiêu năm, hoặc thậm chí đến khi mái tóc đã ngả màu thì Satoshi vẫn một lòng một dạ đối với Yuko, đó là người vợ duy nhất mà anh yêu trên thế giới này, là người phụ nữ anh yêu còn không hết vì thời gian bên nhau rất ngắn ngủi.

Nơi tôi quay về em có đứng đợi
Satoshi và Yuko là hai nhân vật chính của câu chuyện, họ học chung lớp nhau suốt những năm tháng cấp 3, anh luôn luôn là người được xếp ngồi sau lưng cô. Thời gian trôi đi, họ cũng vẫn chỉ là bạn học cùng lớp bình thường cho đến một ngày nọ vào cuối cấp, anh tình cờ gặp cô trong khu rừng tự nhiên gần trường học, một cuộc gặp mặt theo đúng nghĩa thực sự, tất cả diễn ra chỉ đơn thuần là ngẫu nhiên, nhưng ý nghĩa của nó về sau có thể gọi là định mệnh do ông trời sắp đặt sẵn để họ có thể đến với nhau vậy. Vì buổi sáng hôm ấy trời khá đẹp, Satoshi đến sớm hơn ngày thường một chút để chạy bộ tập thể dục, còn Yuko thì dắt chú chó John đi dạo về muộn một chút so với bình thường. Thế là họ đã thấy nhau.
Hẹn hò một thời gian, điều gì đến cũng sẽ đến. Trong suốt thời gian thông báo cho bố mẹ hai bên biết về việc Yuko đã mang thai, anh và cô cùng trình bày cho họ về các dự định trong tương lai khi sinh đứa bé ra thì bố mẹ của Yuko kịch liệt phản đối, họ phản ứng rất gay gắt, đòi bỏ đứa bé đi khi còn sớm và nhất định không cho cô qua lại với anh thêm nữa. Vì áp lực đó mà Yuko cuối cùng bị sảy thai, sinh linh chưa có hình hài đã phải ra đi vĩnh viễn trong sự đau đớn của đôi vợ chồng trẻ. Dẫu cho bố mẹ của cô có phản đối mãnh liệt đến như thế nào nhưng họ đã chấp nhận cắt đứt mối quan hệ với người thân để có thể dọn ra sống riêng cùng nhau. Và những ngày tháng đầu của đôi vợ chồng son diễn ra một cách hạnh phúc, họ mong mỏi đứa bé lại một lần nữa được sinh ra hơn bao giờ hết và chuẩn bị cho điều đó hết sức chu đáo.
Nhưng tai họa bất ngờ ập đến, Yuko mắc phải một chứng bệnh kì lạ đi ngược lại quá trình phát triển của con người bình thường. Cơ thể cô bắt đầu nhỏ nhắn lại, từ một phụ nữ đầy đặn 24 tuổi, Yuko ốm lại, người cô trở nên thấp bé và khuôn mặt bầu bĩnh trẻ trung hơn, cô bắt đầu quay trở lại thời kì năm 18 tuổi học cấp ba, sau đó là 15 tuổi, và 13, tiếp đến là 10, 8, 6 tuổi,… nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi trở thành một đứa trẻ 4 tuổi, thời khắc mà cô ra đi đã được dự báo trước. Chứng kiến vợ của mình từng ngày, từng ngày sống đau khổ với căn bệnh không có thuốc chữa như vậy, Satoshi vô cùng bất lực. Thế mà anh vẫn phải cố gắng mạnh mẽ để làm chỗ nương tựa duy nhất để cô có thể yên tâm dựa vào, mỗi ngày kề cạnh chăm sóc và tạo niềm vui cho Yuko, làm tất cả mọi thứ vì Yuko để cô ấy không cảm thấy cô đơn một mình.
Quyển sách được viết bằng giọng văn trầm lắng, nhẹ nhàng quen thuộc, kèm theo nhiều chi tiết rất mực đáng yêu như là Satoshi dẫn Yuko đi nhà trẻ để anh yên tâm làm việc ban ngày (lúc vợ mình bé lại thành cô nhóc 4 tuổi),… Nỗi đau trong câu chuyện này không hề bi lụy, tuy nó vẫn đau đớn, dai dẳng, nhưng đồng thời lồng trong đó cũng có nhiều niềm vui bé nhỏ, bình dị vô cùng. Thử thách lớn nhất của đôi vợ chồng là đếm ngày tháng trôi qua nhanh vùn vụt lúc Yuko 4 tuổi, đồng nghĩa với việc thời gian Satoshi được ở bên vợ mình chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Độc giả đã phải vừa đọc mà mắt vừa ngấn lệ vì chứng kiến tình yêu to lớn, chân thành mà anh dành cho cô, cũng như cô dành cho anh trong suốt quãng thời gian ngắn ngủi còn lại. Đó là tình yêu hết mình mà vẫn thấy không đủ vì thời gian của Yuko không cho phép. Họ yêu nhau thật nhiều, cùng nhau tạo kỉ niệm khi còn có thể, họ trân trọng từng phút từng giây trôi qua khi còn được bên nhau. Đó mới chính là yêu, dù biết rằng có thể ngày mai chúng ta sẽ chia lìa, thì anh vẫn yêu cô cho đến thời khắc cuối cùng. Chia ly và cái chết đã không còn quá đáng sợ trong các tác phẩm của Takuji, vì tình yêu của các nhân vật trong truyện đã yêu hết mình, họ không cần phải sống cùng nhau đến răng long đầu bạc, miễn là họ biết họ đã yêu nhau thật lòng, dốc hết lòng vì nhau, vì người mình yêu, trân trọng quãng thời gian bên nhau, tuy ngắn ngủi, thì dù có chia ly, họ vẫn vững niềm tin sẽ được tái ngộ cùng nhau ở một thời gian, không gian khác, vì thế mà Satoshi vẫn chung thủy chờ đợi vợ mình vào một ngày nào đó lại quay trở về bên anh. Đối với Takuji, tình yêu có thể xóa nhòa mọi khoảng cách, vì thời gian là hữu hạn nên hãy yêu thương nhau thật nhiều khi còn có thể. Và mình hoàn toàn đồng ý với điều đó.
PS: Cái kết của truyện ở trang cuối là kết mở, mình vẫn thực sự chưa hiểu lắm. Mọi người nghĩ thế nào về kết truyện?

Bài review của tác giả Nguyễn Ngô Anh Thi (https://www.facebook.com/anhthi.nguyenngo.7)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *