Phiên ngoại 3 – Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh – Wings & 翅膀

thumbnail
Rate this post

Đây là một kết thúc khác.

Một buổi chiều hai năm sau, tôi vào BBS của trường, vô tình phát hiện ra một bài viết cũ của một năm trước. Tiêu đề bằng chữ đen đậm: “Cần tìm gấp bạn học sinh Trung Quốc tên Triệu Mai!”

Mở bài viết ra, nội dung vô cùng đơn giản, chỉ nói tôi hoặc người quen tôi biết thấy bài viết này các bạn thì mau chóng liên lạc, phía dưới là Email cùng số điện thoại, cuối cùng là kí tên “Trình Duệ Mẫn”.

Cái tên này tôi còn nhớ, hai năm trước tại sân bay quốc tế Bắc Kinh hắn dịu dàng nở nụ cười bình thản, thật là làm người khác không thể quên.

Tôi nhìn tiêu đề mà ngơ ngác một lúc, đang lúc đó tôi ở Hy Lạp nên không nhìn thấy thông báo này. Kỳ lạ là, tại sao không ai báo cho tôi biết? Băn khoăn một lát mới hiểu ra, từ ngày đầu tiên ghi tên báo danh tại đại học âm nhạc Vienna, tôi luôn sử dụng tên tiếng Anh là “May” mà ở trên bài viết là “Mei”, có lẽ những người thấy bài viết này không nghĩ đó là tôi.

Tôi nhanh chóng đóng bài viết lại, thật sự muốn quên đi chuyện này. Tôi đã mất gần 2 năm, cố gắng quên đi chuyện trước kia, mọi quá khứ, tôi không muốn… có bất cứ mối quan hệ nào.

Thế nhưng mấy tiếng đồng hồ sau, bất luận tôi đọc truyện gì, dù là đọc sách hay luyện đàn, trước mắt tôi luôn hiện lên mấy chữ.

“Cần tìm gấp”

“Cần tìm gấp”

Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở máy tính, gửi email cho Trình Duệ Mẫn theo địa chỉ ở bài viết.

Anh ta trả lời nhanh hơn tôi tưởng, chỉ sau 2 tiếng đã có thư hồi âm.

Trong thư, anh ta nói: “Bây giờ tôi đang họp ở Đức, chủ nhật sẽ bay đến Vienna thăm cô, nếu tiện chúng ta có thể gặp mặt.”

Băn khoăn một hồi, tôi miễn cưỡng đồng ý.

So với hai năm trước, Trình Duệ Mẫn không có thay đổi gì, vẫn ngũ quan sáng sủa chỉ là đôi mắt đằng sau cặp kính trên sống mũi đó thâm thúy thêm một phần phong lưu.

Chúng tôi ngồi bên bãi cỏ trong sân trường, anh ta lặng lẽ không nói gì, tôi cũng không biết phải nói gì.

Ngẩng đầu nhìn ra xa cuối bãi cỏ, tòa nhà theo phong cách Baroque cực kì phức tạp, phía bắc tuyết trắng bao trùm dãy núi Alps, rừng rận Vienna rậm rạp lúc ẩn lúc hiện.

Thật ra thì phía đông Vienna, qua lưu vực sông Danube cũng có dãy núi xinh đẹp liền nhau nhấp nhô nhưng tới Áo đã hơn 1 năm, tôi rất ít khi nhìn kỹ ngọn núi xanh biếc đó. Vì đó chính là dãy núi Carpathian, tôi đã rất cố gắng để quên một cái tên.

“Mùa xuân Vienna luôn làm cho người ta lưu luyến.” Trình Duệ Mẫn mở đầu câu chuyện.

“Phải!” Tôi hoàn toàn đồng ý còn dùng vô số từ để miêu tả, “Ôn hòa, trong lành, xinh đẹp, tĩnh lặng.”

“Cô có vẻ rất cảm động?”

“Phải, trải qua một số việc mới nhận ra những thứ quý giá.”

Anh ta nhìn tôi rồi mỉm cười thích thú: “Tại sao không hỏi xem lúc đó tôi tìm cô làm gì?”

“Tôi chờ anh tự nói.”

Anh cười rộ lên, ánh mắt cong cong, “Triệu Mai, cô so với trước kia thay đổi quá nhiều.”

Đúng vậy, trải qua nhiều chuyện như vậy mà vẫn như cũ thì đó mới là phép lạ. Tôi cúi đầu cười: “Giáo viên của tôi nói, thế giới không bao giờ thay đổi, chỉ có biến hóa.”

“Chỉ biến hóa không thay đổi… Nói không sai.” Anh nhẹ nhàng lặp lại, bàn tay đan vào nhau, ngón trỏ trái gõ ngón trỏ phải, “Nhìn tình hình cô bây giờ, tôi đã có thể yên tâm nói cho cô biết một chuyện.”

Tôi đang chờ đợi chính là những lời này, vì vậy trầm mặc chờ hắn mở miệng.

“Hai năm trước Gia Ngộ về nước, khoảng là tháng 10, đã làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày nhưng gây biến chứng nghiêm trọng sau khi phẫu thuật, trong vòng 1 tháng bệnh viện thông báo nguy kịch đến 4 lần.”

Tôi rũ mắt nhìn mũi giày, căn bản là không muốn nói chuyện, thậm chí còn chán nản. Dạ dày anh không tốt tôi biết nhưng những thứ này có liên quan gì tới tôi? Tôi với người đó 2 năm trước đã không còn quan hệ gì.

“Bác sĩ nói cơ thể hắn quá suy nhược, quan trọng là hắn không có ý chí dù chỉ một chút, hoàn toàn từ bỏ. Tôi từ chỗ bạn của hắn ở Ukraine mới biết chuyện của hai người, gần như điên cuồng thông báo tìm cô ở trường đại học rồi học viện…” Anh ta khẽ cười, “Lại không ngờ, cô vốn dĩ không nhìn thấy nó.”

Thấy được thì sao đây? Tôi mỉm cười chua chát, khi đó tôi mất hết can đảm, chỉ thấy thiên hạ đâu cũng là khuôn mặt đó, thấy được cũng sẽ làm bộ như không thấy.

Trình Duệ Mẫn thở dài: “Nhưng dù thế nào anh ta cũng phải đối mặt, nửa năm sau dùng phương pháp hóa trị, càng thêm đau đớn…”

Nghe có chỗ không đúng, lập tức cắt ngang: “Hóa trị? Tại sao lại phải hóa trị?”

Anh ta quay lại nhìn tôi, đôi môi mở ra, phảng phất ngạc nhiên: “Lúc ở Ukraine, Gia Ngộ đã bị ung thư dạ dày.”

Tôi đứng phắt dậy: “Không thể nào!”

“Có cái gì không thể?” Trình Duệ Mẫn cúi đầu, “Anh ta đã làm kiểm tra sức khoẻ một lần, cũng đi chụp dạ dày đúng không? Sau này cô không thấy dấu hiệu bất thường nào sao?”

Tôi thẫn thờ ngây ngô, chán nản ngồi xuống.

Thì ra là vậy.

Anh từ bỏ và anh cự tuyệt, sự khác thường lúc đó của anh giờ phút này đều đã có câu trả lời. Lòng tôi như cây đàn phủ bụi đã lâu, tựa như bị chạm nhẹ vào. Nhưng mà khi nghĩ lại những lời nói cuối cùng của anh, tôi vẫn còn canh cánh trong lòng.

Coi như năm đó tôi có chút ấu trĩ và ngu ngốc, nhưng tôi cũng đã trả giá cho những gì tôi đã làm, là một người phụ nữ luôn có tôn nghiêm của bản thân, kết quả thì như thế nào, tôi cũng chỉ là vật thế thân cho một người nào đó mà tôi không biết. Không biết có bao nhiêu người phụ nữ có thể chịu đựng được cuộc gặp gỡ như thế này.

Trình Duệ Mẫn giống như nhìn thấu tâm tư của tôi, từ từ nắm mặt tôi qua, cảm nhận nhột khi bị viết lên.

“Cái này cho cô.” Anh ta nói.

Tôi rút tay về, phát hiện trong lòng bàn tay có một địa chỉ và số điện thoại, là mã số điện thoại Châu Âu.

“Anh ta?” Tôi kinh ngạc.

“Không, là mẹ tôi.” Trình Duệ Mẫn cười: “Trước khi đợt trị liệu kết thúc, bác sĩ chuẩn đoán bệnh không còn tệ lắm, Gia Ngộ liền gửi thông báo cho ông ngoại và mẹ, sau đó chạy đi đâu không thấy tăm hơi, chỉ nói đi Châu Âu chơi đùa mấy tháng, bây giờ không ai biết hắn ở đâu. Nhưng mà lại liên lạc với mẹ tôi…”

Tôi nhìn kỹ cái số kia một cái: “Anh Quốc?”

“London.”

“Như vậy là có thể tìm được anh ta?”

“Tôi không biết, có thể hoặc không. Tôi cũng không chắc chắn anh ta vẫn nghĩ tới người và vật trước kia. So (nên), nếu cô muốn tìm hiểu thì liên lạc với mẹ tôi đi, bà ấy sẽ giúp cô tìm cơ hội.”

Giống như hai năm trước đây, tôi thực sự biết ơn anh ta: “Cảm ơn, anh.”

Anh đứng lên vỗ vỗ bả vai của tôi: “Không cần khách khí, tôi cũng ích kỷ, chỉ nghĩ cho người anh em của mình.”

Tôi cười khổ, cẩn thận nắm chặt bàn tay giống như nắm chặt một hy vọng mong manh.

Nửa năm sau, nhiều lần tôi đặt chân đến Anh, quanh quẩn trong các đường phố của London nhưng không liên lạc với mẹ của Trình Duệ Mẫn. Địa chỉ và số điện thoại đó giống như cảnh trong mơ, tôi sợ không cẩn thận kinh động đến, nó sẽ như khói buổi sáng nhẹ nhàng tiêu tan.

Mùa thu 2005, tôi tranh thủ ngày nghỉ bay đến Liverpool gặp bạn trung học trong nước.

Tôi còn nhớ đó là một buổi chiều mát mẻ u ám, chúng tôi ngồi cạnh nhau, vừa uống trà vừa tám với nói chuyện bát quái.

“Cậu biết không, hằng năm đều có một người thần bí đến trước mộ Bành Duy Duy, tặng một bó hồng trắng, tớ vẫn luôn đoán xem rốt cuộc người này là ai…”

Người bạn nói rất nhiều nhưng tôi lại không tập trung, những thứ quen thuộc thường làm người ta nhớ về kỷ niệm cũ, ví như phong cảnh quen thuộc của cảng và gió từ biển Ireland.

Vì vậy tôi nói lấy lệ: “Có thể là ai chứ, chắc là người năm đó quan tâm đến cúng bái.”

“Như vậy lại càng không phải, tớ nói cho cậu biết…” Giọng nói bạn học chợt dừng lại, ánh mắt chăm chú sau lưng tôi nhìn thẳng.

“Cậu làm sao vậy?”

“Thượng Đế a. Đây quả thực là cực phẩm a!” Ánh mắt cô nhìn chăm chú như hoa si

Tôi nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy sau lưng tôi, một người đàn ông mặc T-shirt đen, tóc sau gáy cạo ngắn. Sau đó đôi mắt không tự chủ mà trợn to vì hắn ngồi đối diện một người phụ nữ. Khuôn mặt trẻ trung, duyên dáng một cách bất thường, hầu như mọi thứ đều đạt đến giới hạn vẻ đẹp của phụ nữ châu Á.

Bà ấy tựa hồ ý thức được bị chú ý, ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ cười một cái, dùng ánh mắt chào hỏi.

Tôi có chút đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, quay đầu lại khen ngợi một tiếng: “Mỹ nhân.”

“Thật đẹp đúng không?” Bạn học phụ họa, “Tớ chưa từng thấy đàn ông Trung Quốc nào anh tuấn như vậy.”

“Xuỳ, tớ đang nói cô đó.”

“Aishh, cô đó khá nhưng tuổi cũng lớn rồi, sao phải chiếm đoạt cực phẩm đẹp trai như vậy chứ, chậc chậc…”

Tôi cười nhạo: “Cậu đó, những gì mắt cậu thấy không phải là tất cả về một chàng trai thực sự.”

Bạn học xuỳ một cái bày tỏ xem thường.

Lúc này nghe được sau lưng truyền đến tiếng trung: “Thật phải cám ơn con tiểu Ngộ, mấy tháng nay theo ta đi nhiều thành phố, cũng 10 năm rồi không được vui vẻ như vậy.”

Tiểu Ngộ? Tôi thình lình run run một cái giống như bị kim châm.

Người nam nhân kia cười một tiếng: “Bác gái, đó là vinh hạnh của con. Khó trách tiểu yêu giấu không chịu để cho con gặp người, hóa ra là sợ con động tâm theo đuổi người.”

Tôi giống như bị quất một roi vào lưng, toàn thân cứng ngắc không thể nhúc nhích chút nào.

Giọng nói này, tôi vẫn không thể quên giọng nói này. Tôi không dám động, chỉ sợ đây là giấc mơ.

Tiếng cười người phụ nữ kia nghe còn rất trẻ: “Ai nha! Con cứ như vậy, chỗ nào cũng tồi, chỉ mỗi cái miệng ngọt, đi, chúng ta đi thôi.”

Bạn học tiếc nuối than: “Bọn họ sắp đi, cậu nói tớ có nên liều mạng bước lên xin số điện thoại không?”

Tôi ngồi bất động.

“Thật là, đàn ông như vậy, bỏ lỡ sẽ không còn nữa đâu.”

Tôi dùng sức nắm chặt tay, giọng nói bên tai tựa hồ cũng biến mất, tự dưng có một giọng nói vang lên: “Aishh—-” Bạn học thở dài: “Bọn họ sắp lên xe rồi.”

Tôi đột nhiên xoay người hô to một tiếng: “Tôn Gia Ngộ—“

Người nọ xoay đầu lại

Anh xoay đầu lại

Thời gian dường như dừng lại.

Bầu trời cùng mây Liverpool như nứt ra, lộ ra một khoảng trời xanh hoàn mỹ, mặt trời phía trên đám mây tan ra ánh vàng, bầu trời đầy màu sắc rực rỡ của biển bắn ra bốn phía.

Thường ngày tôi chỉ biết nhớ nhung trong mộng nhưng những thứ sau khi tỉnh lại, so với tưởng tượng của tôi đẹp gấp bội lần.

Xin chào, nếu anh muốn thì trở về bên em nhé.

  • The end. –

Truyện được đã được edit và beta kĩ càng, nhưng có thể còn sai sót. Mong mọi người góp ý.


Đọc phiên bản gốc tại đây.