Lời nguyền biển cả

thumbnail
Rate this post

“Con chào mẹ, con đi học ạ.” Tố Tố vội vã đeo giày, tay với vội cái cặp rồi chạy đi.

“Con bé thật là… Đến đồ ăn sáng cũng không cầm đi.” Bà Lưỡng thở dài, từ khi nhặt được con bé ngoài biển khơi bao la rộng lớn, gia đình đã không có ít tiếng cười và đặc biệt nhất là con bé rất thích biển…

“Con gái chúng ta chính là vị thần bảo vệ hòn đảo này bà nhỉ?” Ông Hoan khoác vai vợ mình, đứa con nhặt được ở giữa ngoài biển khơi…

“Hộc… Hộc… Sắp muộn học mất thôi…” Tố Tố chạy bằng tốc độ bàn thờ để có thể đến kịp trường, hôm nay bà cô gắt nhất sẽ đứng xung kích ngay trước cửa trường, không đến kịp thì chỉ có mà toang.

Nhưng có vẻ đã muộn mất rồi…

“Tùng… Tùng… Tùng…” Tiếng trống trường vang lên thật êm tai…

Một cô gái mặc đồng phục học sinh, tóc ngắn, khăn quàng đầy đủ, đeo kính trông rất là nghiêm túc… đây chính là bà cô gắt nhất trường Lạc Tiểu Lư.

“Thình thịch… Thình thịch…” Tiếng gọi của con tim vang lên mạnh mẽ, Lạc Tiểu Lư vẫn đi lại quanh cổng trường và bắt những học sinh đi muộn… Ủa rồi giờ sao? Chẳng lẽ chui vô nộp mạng? A… Nhớ ra rồi…

Tố Tố lén lút lượn qua bức tường sau trường, cầm một phần của lan can trường…

“Rắc… Rắc…”

Cô đã thành công tạo ra cái lỗ ở phía lan can, nói cô tạo cũng không đúng lắm mà là do các anh lớp trên khoét ra để trốn tiết, cô lỡ con mắt nhìn thấy thì sẽ đúng hơn là tự tạo…

Cô khéo léo chui qua cái lỗ…

“Bịch…”

Đáp đất thành công!

Bỗng có tiếng nói vang vọng lại sau lưng, một giọng nói trong trẻo và dịu dàng đến lạ thường…

Lạc Tiểu Lư: “Cậu càng ngày càng nhiều chiêu trò nhỉ Trần Tố Tố? Cậu sẽ bị ghi vào tội đi học muộn, không có khăn quàng, chống đối đội xung kích, phá hoại của công, tóc tai lộn xộn…”.

Bả nói một tràng dài không ngừng nghỉ, Tố Tố nhân cơ hội, dùng kĩ năng chuyên chọc chó rồi chạy của mình thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, thoát khỏi số phận chuẩn bị rơi vào tình thế tử vong…

Vẫn là như thế, luồng sát khí ngày càng mạnh hơn…

“Cậu tưởng cậu có thể thoát, xin lỗi nhé… Làm cậu thất vọng rồi…”

Hãy khóc đi!

Khóc thương cho cuộc đời đau khổ, khóc thay cho số phận bất hạnh, khóc càng thảm sầu cho tâm hồn đỡ tổn thương khi nhìn lũ bạn mình chạy vào nói lời “Cảm ơn mày! Giữ chân bả giùm bọn tao”.

“Hầy…” Lại là tiếng thở dài ảo não ấy, ngày nào cũng vậy thật là chán biết bao.

Cô đi trên con đường ven biển quen thuộc với bao hương thơm mát rượi được gió từ biển thổi vào, hướng mắt ra phía biển, bao ước mong lại dấy lên người cô, cô muốn bơi, cô muốn được chạm vào dòng nước mát lạnh đó nhưng mỗi khi cô chạm vào không bị ốm cũng sẽ gặp tai nạn…

Chẳng lẽ cô bị dính lời nguyền biển cả rồi hay sao?

Ở đảo vốn đã tương truyền câu truyện…

Từng có một cô gái, khỏe mạnh, xinh xắn và luôn tươi cười nhưng vì cha mẹ cô cố ý đổ dầu xuống biển khơi khiến cô sẽ gặp tai nạn nếu đến gần biển, thậm chí nếu cô đụng vào nước biển sẽ bị bỏng, mọi người cũng nói rằng cô đã dính “lời nguyền biển cả” …

Mọi người dần xa lánh cô gái ấy… Cô gái ấy cũng trở nên trầm tính, luôn nhốt mình trong phòng… Mỗi ngày đều hướng ánh mắt ra ngoài biển khơi mong một ngày “lời nguyền” được phá giải…

Một ngày nọ, trời đổ cơn mưa to… Ở biển liền nổi giông to… Rất to, cô gái ấy như thường lệ hướng mắt ra biển khơi, đôi mắt cô liền nhìn thấy một cậu bé rơi xuống biển và đang bị sóng cuốn đi, bão tố làm mờ mắt mọi người, tiếng gió rét thào trên biển nên không ai nghe tiếng kêu cứu của cậu bé…

Cô xông ra ngoài nhưng lại chần chừ? Cô sẽ chết nếu chạm vào nước biển… Cô sẽ không thể nào sống sót nữa… nhưng có gì quan trọng bằng tính mạng của con người cơ chứ!

Cô gái ấy lao xuống biển cứu cậu bé ấy lên bờ mặc cho da cô bỏng rát, máu loang ra một vùng biển lớn, những con cá kình cố ý bơi ra cắn vào chân cô, cô dùng hết sức bình sinh để ném cậu bé ấy lên bờ còn mình thì chìm dần xuống đáy biển sâu… Nhưng… Điều không ngờ đã xảy ra… Có một người cá đã xuất hiện, anh ta đeo cho cô sợi dây chuyền có vỏ sò bảy sắc… Rồi đưa cô lên bờ.

Cô gái cũng hiểu chuyện gì xảy ra liền khóc hết nước mắt, cảm tạ ông trời đã cho cô chuộc lại lỗi lầm do cha mẹ cô gây ra.

Từ đó, cô gái ấy trở lại con người của chính mình, vỏ sò bảy sắc giúp cô khôi phục lại làn da bị bỏng rát, còn giúp cô phá giải lời nguyền…

Nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi…

Tố Tố hít một hơi thật sâu, cô chỉ là một đứa con gái nhát gan làm gì có chuyện cô dũng cảm hi sinh mạng mình để cứu đứa trẻ ấy chứ, cô cười khành khạch rồi tung tăng nhảy chân sáo về nhà…

Có một hôm, vào một giờ đêm, Tố Tố bỗng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ…

“Oe, oe, oe…” Tiếng một đứa trẻ nào đó vang lên…

Có rất nhiều người vây quanh đứa trẻ ấy, nổi nhất là một người phụ nữ tóc trắng mặc bộ y phục trắng xanh bốn phần lộng lẫy sáu phần uy nghi và người đàn ông tóc đen vạm vỡ, người tràn đầy quyền thế…

Tố Tố cố nhìn kỹ, đây là ở dưới biển sao? Đây là ai vậy chứ? Sao cô có cảm giác rất chi là quen thuộc…

“Công chúa… Công chúa… Ngài tỉnh dậy đi công chúa!”.

Ai? Ai? Ai đang gọi tôi thế?

“Công chúa!”

Tố Tố bừng tỉnh, tiếng đồng hồ “tíc tắc…” vẫn vang bên tai… Cô hướng mắt nhìn ra ngoài biển, không biết có thứ gì thu hút cô làm cô vô thức đi dép ra ngoài bờ biển

Biển một giờ đêm yên tĩnh đến lạ thường, tiếng biển rì rào sóng vỗ, bầu trời đầy sao huyền ảo diệu kỳ… Một quang cảnh đẹp… Kì bí … Bỗng có giọng nói phía bên phải truyền vào tai cô

“Công chúa, cô chơi với chúng tôi không?” Một con cá chép ngoi lên mặt biển, nó nói chuyện với cô, ủa? Cá nói chuyện?

“Công chúa nào? Cậu là cá chép hả? Sao mà nói chuyện được thế?”

“Mỗi mình công chúa nghe được chúng tôi nói thôi!”

“Tại sao?”

“Đợi đến lúc rồi người sẽ hiểu.” Cá chép cười khành khạch rồi nói tiếp.

“Người có muốn xuống nước cùng chúng tôi không?”

Nghe đến đây, tâm trạng phấn khởi của cô bỗng tắt hẳn…

Bơi…

Một từ ngữ mà cô chẳng còn hy vọng gì với nó cả…

Tố Tố cười khổ.

“Tôi không bơi được, tôi đã bị dính lời nguyền biển cả rồi.”

“Lời nguyền biển cả?” Cá chép suy nghĩ một lúc lâu rồi lại tươi cười, hóa thân thành một chàng trai nhỏ tuổi nhưng trên tay và chân vẫn còn vảy…

“Chúng tôi sẽ lên bờ chơi với người nhé!”

Sau đó là rất nhiều người nói đúng hơn là những sinh vật ở biển, nào là cá kình nào là cá mập, cá kiếm, cá thu, cá tuyết, cá trê… Còn có cua rồi tôm rồi san hô…

Các dạ quang trùng cũng phát sáng cả bờ biển đêm, màu xanh lục sáng rực long lanh khắp bờ biển…

Đêm hôm nay là một đêm đặc biệt…

Ánh sáng chói chang chiếu vào căn phòng nhỏ, Tố Tố bật tỉnh dậy, chẳng lẽ tất cả chuyện đêm qua chỉ là giấc mơ? Không thể nào!

Cô chạy nhanh xuống dưới nhà, mở tủ ra và kiểm tra dép của mình… Dính cát! Không thể nào sai được nữa!

Bật cười vui vẻ, cô định ra khỏi nhà để đi tìm những người bạn nhỏ của mình liền bị mẹ giữ lại.

“Trời sắp có bão đó! con định đi đâu?”

“Bão ấy ạ?”

Cô hướng mắt lên trên trời, bầu trời âm u làn mây đen, không khí lạnh đến lạ, và cách đó xa xa là công trình dầu khí đang xây dựng ở giữa biển.

Nhưng tâm trạng này khiến cô khá bất an, cô có linh cảm một cái chốt trong số bốn cái chân đỡ công trình xây dựng dầu khí đã bị lỏng và gần như bung ra, rồi sau đó toàn bộ công trình sẽ rơi xuống biển…

Như thế nguồn nước biển sẽ lâm vào tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng rất khó có thể khắc phục…

Tố Tố vội vã đi dép, tiện tay cầm luôn cái ô rồi xông ra ngoài cửa “Con đi tý rồi về ạ”.

Cô đi đến chỗ một chú hàng xóm vừa đánh cá về rồi khẩn khoản nói.

“Chú ơi cho con mượn thuyền một chút được không ạ? Con có việc cần ra chỗ công trình dầu khí ạ!”

“Chỗ đó nguy hiểm lắm! Không phải cháu không thể ra biển được hay sao?”

“Không sao đâu ạ!”

Trèo lên thuyền, Tố Tố dùng hết sức để chèo, thoáng cái đã đến nơi.

Cô chèo xung quanh công trình dầu khí, xem xét kĩ lưỡng từng cái cột, đến cái cột thứ ba thì thấy một cái chốt đã bị lung lay…

Linh cảm của cô đã đúng!

Cô cố gắng gọi người tới giúp nhưng vì trời sắp bão nên những người thi hành công vụ đã về hết, cô cũng không có mang đồ dụng cụ để sữa chữa mấy thứ này.

Cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, lẽ ra cô phải chuẩn bị trước khi ra đây…

Bão ầm ầm nổi lên, gió càng ngày càng mạnh, sóng vỗ càng ngày càng to…

Con thuyền nhỏ đung đưa đi đung đưa lại…

Có vài giọt nước biển bắn lên thuyền, dù chỉ là một lượng nhỏ nhưng nó làm phổng rộp bàn tay của cô…

Gió thổi to hơn nữa… Bão đã đến gần hơn với đảo… Công trình cũng lung lay không giữ được vững và sắp đổ đến nơi…

Người dân trên bờ cố gắng hét gào bảo cô lên đảo… Cô cố gắng hét lại với họ rằng công trình sắp đổ… Nhưng mưa to gió lớn nên không ai nghe thấy lời cô nói cả…

Tố Tố xé một miếng vải dài ở phần áo dưới bụng rồi quấn chặt lên chốt của công trình nhưng điều không ngờ đến là khí ga trong công trường đã chạm vào lửa than rồi lây sang dầu khiến lửa ở trên chỗ công trình khí dầu ngày càng lớn, chốt cũng không giữ được lâu…

Cái gì đến rồi nó cũng xảy ra, toàn bộ công trình cùng lửa và dầu đổ bộ xuống biển, cô bị đẩy ra xa do luồng nước mạnh phía công trường đổ sụp xuống, một phần cơ thể tay chân cô bị phỏng nặng, chảy máu loang lổ lên gỗ của thuyền rồi thấm xuống biển.

Nhưng cô không cảm thấy đau về thể xác, mắt cô mở to, tâm hồn cô chết lặng khi thấy đàn cá ở dưới biển bắt đầu dần nổi lên mặt biển, rồi thì tôm rồi lại cua, toàn bộ sinh vật biển ở gần công trường toàn bộ đều chết sạch…

Nước biển từ màu xanh biếc tuyệt đẹp biến thành một màu đen chết chóc của dầu cùng xác của các sinh vật biển nổi lên… Không khác gì một bãi biển chết cả…

Nước mắt cô lăn dài trên má, vừa mặn vừa chát, tim cô thắt lại, đau… Đau lắm… Bãi biển mình hằng mong ước được chạm vào giờ biến thành bãi biển chết, những người bạn đầu tiên của mình ở biển cả cũng chết mất rồi…

Do cô không thông báo với mọi người, do cô không biết được chuyện này sẽ xảy ra sớm hơn, do cô, tất cả là do cô…

“Tất cả là do mình, nếu mình phát hiện ra sớm hơn sẽ không xảy ra chuyện như vậy…”

Tố Tố khóc nức nở, cô cầm chặt sợi dây chuyền chìa khóa theo mình từ nhỏ, nhìn xuống mặt biển mong chờ điều gì đó sẽ xảy ra và thay đổi tình hình hiện tại.

Không phụ sự kì vọng đó, những giọt nước mắt của cô rơi xuống biển bỗng phát sáng khiến biển từ màu đen chết chóc trở lại màu xanh biếc tuyệt đẹp nhưng giờ còn đẹp hơn nữa và khiến những sinh vật biển từ cõi chết lại bơi lội tung tăng như xưa

Tố Tố không phát hiện ra sự kì lạ đó, cô vẫn khóc mà không chú ý con thuyền nhỏ không thể chống đỡ nổi sau bao sự cố lớn như vậy, gỗ bắt đầu gãy ra thành từng mảnh nhỏ, cô bất ngờ chìm xuống biển sâu nhưng tay vẫn cầm chặt chiếc chìa khóa nhỏ trên cổ mình và nước mắt vẫn còn chảy…

Máu tràn ra một vùng biển xanh biếc, người dân trên bờ biển khóc thương cho cô gái nhỏ, ai cũng nức nở tiếc thay cho một cô bé năng động, hiếu thảo…

Dưới vũng máu đó bỗng phát ra một luồng ánh sáng mạnh… Một cô gái bơi lên khỏi mặt nước, nước da cô trắng hồng dưới khóe mắt còn đính vài lớp viên kim cương mà chính xác hơn là lớp vảy nhỏ lấp lánh. Mái tóc biến thành màu xanh nước, không những thế mà còn chảy như nước nữa…

Cô gái ấy bước lên bờ, vẫn mặc cái áo rách mà lúc đó cô chèo thuyền ra chỗ công trường dầu khí, mọi người giờ mới biết cô là ai, là Tố Tố!

Nhưng lạ thay ngoại trừ vảy ở khóe mắt và mái tóc dòng nước thì cô trở nên xinh đẹp hơn, quyền trượng trên tay lại chính là chiếc chìa khóa được đeo lên cổ cô hồi nhỏ…

“Ba, mẹ, con rất cảm ơn 16 năm cha mẹ nuôi con khôn lớn, dạy dỗ con bao điều hay lẽ phải, số châu báu này để con đền ơn cũng như đền tội khi không ở lại báo hiếu cha mẹ được. Thân phận thật của con là Long Nữ, nhà của con là ở biển khơi, có lẽ đã đến lúc con nên về nhà. Vì từ khi sinh ra sức mạnh không ổn định nên được gửi lên đây để cho mọi người chăm sóc, giờ sức mạnh đã ổn định, thân phận cũng đã quay về, con cũng xin cáo từ mọi người từ đây.” Tố Tố khóc nức khi nói từng câu, thật sự có quá nhiều kí ức tốt đẹp ở nơi đây… Cô không nỡ rời bỏ nó…

“Trời ơi, khóc gì chứ, con đã cho chúng ta bao nhiêu kí ức đẹp như vậy mà!” Bác gái bán rau ngoài chợ vỗ lưng cô vừa cười vừa nói:

“Thôi nào! Mau về nhà đi con, cha mẹ đang chờ đấy” Bác trai cho cô mượn thuyền lúc đó…

“Dù con có rời đi, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh con mà!” Ba mẹ nuôi của cô nhẹ nhàng nói

Cô tươi cười chạy về phía biển, nhảy xuống dòng nước mát lạnh với tâm trạng vô cùng phấn khởi…

Sau bao nhiêu sự kiện, cuối cùng “lời nguyền biển cả” là lời dọa nạt những kẻ vô ý thức, vô lương tâm làm ô nhiễm nguồn nước biển, hủy hoại bao nhiêu sinh mạng ở biển khơi mà thôi.

— Hoàn —

[X]
i9bet 1