Nhìu người nói văn của Sidney không hay, nó nhàm chán, chẳng lôi cuốn thậm chí còn có phần giống tiểu thuyết ngôn tình của phương Tây. Có lẽ… đúng như thế. Không có gì là mãi mãi được tác giả thể hiện với 1 giọng văn đều đều như thể một nốt nhạc cứ kéo mãi. Đều và dễ đoán đến mức thậm chí cũng khó mà xếp nó vào thể loại trinh thám được. Câu truyện kể về 3 nữ bác sĩ nội trú: Paige, Kat, Hunter. Với một tuổi trẻ hừng hực bị mài mòn bởi những ca trực thâu trong bệnh viện. Những người bệnh nhân bất chợt. Có thể hôm nay vẫn còn nói cười với nhau nhưng ngày mai phải tiêm cho họ một liều thuốc độc để kéo họ thoát ra khỏi những đau khổ của bệnh tật. Sự sống và cái chết đôi khi cũng rất mong manh. Bên cạnh những bác sĩ yêu nghề, làm việc cật lực trong môi trường khắt nghiệt hòng mang bệnh nhân ra khỏi tay tử thần thì cũng có những con người sẵn sàng dùng kiến thức y khoa của mình để đem mạng sống những người xung quanh đổi cho thần chết nhằm lấy cái danh vọng hão huyền. Tình cờ cả 3 gặp và sống chung cùng nhau trong những năm tháng làm bác sĩ nội trú. Để rồi nhận ra cái nhìn về nhau trong lần đầu gặp đều là sai lầm. Người ta thường tin tưởng cái nhìn đầu tiên nhưng chính cái ta tin tưởng nhất thường lại hay phản bội ta nhất. Mọi người nghĩ Paige xinh đẹp và nhờ nhan sắc mà cô có thể bước lên làm một bác sĩ. Kat được ghi nhận là một cô gái gia giáo. Còn Hunter thì được xem như một cô gái nhút nhát chỉ biết học. Nhưng khi sống với nhau thì tất cả họ mới biết mình đã lầm. Và rồi mỗi người đều vướng vào những rắc rối của bản thân trong suốt những năm tháng làm việc tại bệnh viện mà cái giá phải trả đôi khi thật đắt. Câu truyện cũng cho một cái nhìn đầy thực tế về cuộc sống khắc nghiệt nơi con người ta vẫn đến để níu kéo sự sống. Nơi mà con người đôi khi đứng ngang hang cùng Chúa. Những quyết định khó khăn, sự mạo hiểm của người bác sĩ chân chính.
Không có gì mãi mãi như một lời nhắc của tác giả đến cuộc đời của con người: sinh mệnh, tình yêu, tham vọng, nhục dục… tất cả vào một lúc nào đó sẽ thay đổi bằng cách biến mất hay chuyển sang một hinh thai khác.
Với lối kể ngôi thứ 3 Sidney chỉ như một người khách bộ hành lãng du kể lại một câu truyện mình từng nghe qua. Không nhận xét, không phán đoán, không miêu tả tâm lí nhân vật mà thậm chí cũng không thể hiện quan điểm của bản thân. Thế nhưng ngẫm lại những câu văn những đoạn hội thoại trong đó ta chợt nhận ra nhiều điều. Những điều mà tác giả cũng không trực tiếp nói ra. Như cái cách Alex Harrison không nghe điện thoại khi Mallory , một bác sĩ từng cứu ông ấy gọi đến cầu cứu khi hắn sắp phải trả giá cho tội ác của mình. Hay cái cách mà Dinetto ( một tên mafia) vào tù để rồi một tuần sau người ta thấy xác của kẻ đã giết Kat (Kat từng cứu mạng Manneto) trong buồn tắm.
Truyện của Sidney có thể quá dễ để hiểu hoặc cũng có thể không. Riêng tôi vẫn thấy truyện của ông ấy thú vị theo một cách rất riêng. Nếu bạn đang muốn thư giãn với những câu truyện bình dị, hãy thử đọc ông ấy một lần.
Bạn đang xem: Không có gì mãi mãi – Sidney Sheldon
Xem thêm : Top 15 truyện đô thị tu tiên hay quên lối về
Trí Ngọc Nguyễn
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews