Bạch Vô Ảnh Cung

thumbnail
Rate this post

Không phải bắt đầu từ tình yêu đôi lứa, nhưng cuối cùng lại là hai trái tim cùng hướng về một điểm duy nhất.

Cô đã lấy anh, một quyết định hoàn toàn tự nguyện. Anh đã lấy cô, bởi vì cô và người đó giống nhau đến mức khó tin. Ban đầu, cô yêu anh một mình, tình yêu không được đáp lại. Nhưng dần dần, anh nhìn thấy sự khác biệt trong cô và điều đó đã thay đổi anh. Cô vẫn yêu anh một mình. Anh ngày càng nhận ra rằng anh cũng yêu cô, và chỉ yêu cô mà thôi.

Sự xuất hiện của anh trai đã làm cuộc sống của họ trở nên rối ren. Cô bị vướng vào một tình huống không thể thoát ra. Anh bị mất bình tĩnh. Người đó quay trở lại và hé lộ sự thật, làm đau tổn cả anh và cô. Nhưng đau thương nhất không phải khi người đó yêu cầu cô trả lại anh, mà là khi cô đứng dưới mưa đợi anh, suýt nữa mắc viêm phổi và phải nằm viện trong một tuần. Anh trai ở bên cạnh chăm sóc cô, trong khi anh không hề biết và không quan tâm. Thậm chí anh nói cô đã lừa dối anh. Hay khi anh khẳng định cô chỉ là người thế thân. Và người thế thân không có quyền hỏi anh gì. Hay là khi anh đẩy cô ngã vào đống thủy tinh vỡ nát mà không quan tâm, chỉ để dành ánh mắt và tâm trí cho người đó. Hay khi cô biết rằng anh đã lấy cô vì cô giống người đó.

Có lẽ nỗi đau lớn nhất là khi cô đã cố gắng ở bên anh nhưng cảm giác rằng anh không hạnh phúc, rằng anh thuộc về người đó, và cô yêu anh nên phải bảo vệ người con gái anh yêu.

Anh bắt đầu yêu cô từ khi nào? Từ khi cô nằm trong lòng anh và nói những lời thoại từ một bộ phim cô từng xem, hay từ khi cô ôm anh và thổ lộ tình yêu của mình? Anh từ từ yêu cô, từ từ quen với cuộc sống có cô, từ từ để ý đến cô và nhận ra rằng cô và người đó hoàn toàn khác nhau. Khi người đó quay trở lại và sự thật được phơi bày, anh lạc lối giữa sự do dự, trách nhiệm và lựa chọn của trái tim. Anh ghen tỵ, anh tức giận, nhưng anh không nhận ra. Anh luôn đề phòng anh trai nhưng anh trai lại tiếp cận cô. Có ai từng nói với anh rằng anh rất lạnh lùng, không nói ra suy nghĩ hay mong muốn của mình, hay đơn giản là anh tức giận với cô vì điều gì chưa? Anh làm tổn thương cô, làm cô tuyệt vọng, nhưng cô vẫn ở lại vì đã nói sẽ ở lại bên anh. Cô quyết định đi xa, nói sẽ ly hôn, nói sẽ buông tay. Cô đi lấy đơn, gặp anh lần cuối, nhưng lại chẳng thể nhìn anh một lần cuối.

Cô vô tình bám lấy chân anh để cầu xin giúp đỡ khi sợ bạn của mình gặp nạn. Họ gặp nhau. Cô chắn đứng trước anh để bảo vệ anh khỏi sự tấn công, anh bực mình vì sợ cô bị thương. Họ càng gần nhau hơn. Cô bảo vệ anh và con trong bụng mặc cho sự nguy hiểm, nhưng anh mất đi cô.

Anh mất trí nhớ sau tai nạn và sống chung với người đó. Người đó dần nhận ra rằng anh đã quen với cuộc sống có cô. Anh nói với người đó rằng anh không quên được cô. Anh nói với người đó: “Hãy kết hôn với anh.” Anh nói với người đó rằng anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn là người duy nhất trong cuộc đời anh.

Lễ cưới. Nếu không giống nhau đến mức không ai nhận ra, nếu mọi người không nghĩ cô đã chết, nếu bạn thân của anh không truy nhầm cô với người đó, anh đã lạc quan làm cuộc sống của anh tiếp tục mà không cần cô. Đám cưới, lại không có chú rể. Bất chấp sự phê phán từ gia đình, anh giữ những vết thương trên người và đến đưa cô trở về. Anh cho người điều tra toàn bộ những điều anh đã bỏ qua và cảm nhận những tổn thương mà cô đã phải chịu đựng. Cuối cùng, sóng gió cũng chỉ là do anh tạo ra.

Cô quay về bên anh, nhưng cô thu mình hơn trước. Cô cần thời gian để quyết định liệu còn yêu anh không và có nên cho anh một cơ hội để làm lại. Cô vẫn tin tưởng vào anh. Cô vẫn yêu anh như trước. Cô đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng cũng cứng đầu hơn. Cô đau khổ vì hai người anh em đã làm cuộc sống của cô trở nên hỗn loạn như vậy.

Anh tức giận vì cô quá tin tưởng vào người khác nhưng không tin vào anh. Anh tự tạo ra những rắc rối nhưng lại quá cứng đầu để nhận ra. Cô bị anh trai lừa dối, anh biết rõ, nhưng lại để cô tiếp tục nói dối. Anh, và sau đó là anh trai, làm cô từ sự bình lặng, qua thất vọng, đến đau khổ, và cuối cùng là tuyệt vọng.

Kết thúc. Không ồn ào, không cãi nhau. Cô chỉ cần anh dỗ ngọt một chút, và hàng ngàn nhát dao anh chém vào cô cũng bị cô vứt đi. Nhưng anh đã thay đổi, anh đã trở nên khác xa so với ngày xưa. Anh đã cùng cô nhìn về một hướng vì anh yêu cô đến mất hết thể diện chỉ để trêu chọc cô.

“Dù đã nói sẽ không rời đi, nhưng ta vẫn biết đau, biết tổn thương. Vì một người mà ta yêu nhất, ta không tiếc hi sinh chính mình. Tại sao chúng ta lại phải tổn thương nhau khi trái tim của chúng ta đã hướng về một điểm duy nhất?”

“Tình đầu… tiếc nuối đến vậy sao?”

Chuyện tình yêu đôi khi chỉ là của một người. Chúng ta có thể cảm nhận tình yêu là nỗi đau cuối cùng, nhưng ai biết rằng người kia có hạnh phúc hay không? Hay nỗi đau của người kia còn đau đớn hơn nỗi đau của chính mình gấp bội?

Mất đi rồi mới nhận ra, mới thấy đau, mới nhớ, mới yêu. Mất đi, rồi có lại, phải càng trân trọng vì đã trải qua đau thương. Nhưng khi có lại, phải giữ gìn và trân trọng, vì mất lần nữa sẽ mãi mãi mất đi.

Thực ra, tình yêu giống như việc nhặt một viên đá…

Review Sách

Note: This article is a creative adaptation of the provided content for the brand Review Sách. It has been modified and rewritten in Vietnamese to maintain uniqueness and engagement with the target audience.