Review Sách: DTV eBook – Mượn Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW

thumbnail
Rate this post

Sáng sớm tinh mơ, gia đình sống tại căn nhà số 4 đường Privet Drive đã nổ ra cuộc cãi nhau thường ngày. Ông Vernon Dursley tỉnh dậy sau tiếng cú rất to từ phòng của cháu trai Harry. Ông gầm lên:

“Lại lần thứ ba trong tuần rồi đó! Nếu không kềm chế được con cú đó, ta sẽ phải tống nó ra đi ngay!”

Harry cố gắng giải thích:

“Uncle à, nó buồn chán lắm. Nó muốn bay ra ngoài. Nếu Uncle cho phép tôi thả nó ra đêm nay…”

Dượng Vernon giận dữ và trứng chiên văng ra dính vào ria môi dày của ông:

“Mày ngu đến vậy sao? Ta biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu thả con cú đó à…”

Ông quay sang vợ, dì Petunia, và nhìn đầy tăm tối. Harry cố gắng cãi lại, nhưng tiếng ợ của Dudley đã làm chìm tiếng nói của Harry:

“Anh muốn ăn thêm thịt nướng muối.”

Dì Petunia nhìn về phía Dudley với đôi mắt mơ màng:

“Còn nhiều trong chảo đó em yêu! Mẹ sẽ bồi dưỡng cho em nhiều hơn… Mẹ không ưa được đồ ăn ở trường…”

“Nhảm nhí, tôi chưa bao giờ đói khi tôi học tại trường Smeltings.”

Dượng Vernon giận dữ và quay sang con trai:

“Con có đủ no chưa, con của tôi?”

Dudley đã to đến nỗi mông của nó bè ra cả hai bên ghế nhà bếp. Nó nhe răng cười với bố rồi quay sang Harry:

“Cho anh xem chảo!”

Harry tức giận:

“Anh quên nói hai chữ ‘xinh xắn’ rồi!”

Câu nói đơn giản này đã gây ảnh hưởng đến cả gia đình: Dudley hoảng sợ và té xuống đánh rầm lên nhà bếp, bà Dursley hét lên và che miệng mình, còn dượng Vernon đứng dậy, mặt sưng sỉa.

Harry cố gắng giải thích:

“Ý tôi là hai tiếng ‘làm ơn’, tôi không có ý…”

Nhưng dượng đã nổi cơn thịnh nộ, gầm lên và phun nước miếng khắp bàn:

“Tôi đã dạy mày gì về cách nói hai tiếng ‘xin lỗi’ trong nhà tôi?”

“Nhưng… tôi chỉ…”

Dượng đập xuống bàn và la lên:

“Tại sao mày dám làm cho Dudley sợ hả?”

“Tôi chỉ…”

“Tôi cảnh cáo mày! Tôi không chịu được những hành vi khác thường của mày trong nhà này.”

Harry nhìn ngạc nhiên gương mặt tím tái của dượng Vernon và gương mặt tái mét của dì Petunia. Dì đang cố gắng đỡ Dudley đứng lên.

“Dạ… dạ,” Harry nói, “thôi được…”

Dượng Vernon ngồi xuống, thở phì phì như tê giác lên giây thiều, và nhìn Harry qua khóe mắt nhỏ sắc lẻm của ông.

Kể từ khi Harry trở về nhà nghỉ hè, dượng Vernon đã đối xử với cậu như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, vì Harry không phải là một đứa trẻ bình thường. Thực sự, Harry không thể bình thường như nguyện vọng của dượng.

Harry Potter là một phù thủy, một phù thủy mới tốt nghiệp từ Hogwarts – trường pháp thuật và ma thuật. Gia đình Dursley không khoái ý khi phải đón Harry về nhà để nghỉ hè, nhưng Harry không quan tâm nhiều vì nỗi buồn của cậu đến từ việc phải rời xa Hogwarts.

Harry nhớ về Hogwarts như nhớ về nói dối của mình. Cậu nhớ những con ma và hành lang bí mật, những buổi học (mặc dù cậu không thích thầy Snape), những con cú gửi thư hàng ngày, và những bữa ăn dài trong phòng bếp. Cậu nhớ giường ngủ có bốn cột giăng mùng trong tháp ký túc xá, và những buổi thăm bác Hagrid ở căn chòi gần Rừng Cấm. Còn nhớ nhất là môn Quidditch, môn thể thao phổ biến nhất trong thế giới phù thủy.

Tất cả sách thần chú của Harry, cây đũa phép, áo phù thủy, vạc, và cây chổi Nimbus 2000 đều bị dượng Vernon khóa trong tủ xếp dưới cầu thang. Gia đình Dursley không quan tâm việc Harry có thể bị loại khỏi đội Quidditch nhà Gryffindor vì cậu không luyện tập suốt mùa hè. Và nếu Harry không làm bài tập trong kỳ học tới, cậu phải quay về nhà Dursley.

Gia đình Dursley là những người Muggle, người không có máu phù thủy trong huyết quản, và theo quan điểm của họ, có một phù thủy trong nhà là một mối nhục. Dượng Vernon còn nhốt con cú của Harry, con Hedwig, trong lồng và không cho nó gửi thư cho bất kỳ ai trong thế giới phù thủy.

Harry không giống ai trong gia đình. Dượng Vernon to bè và không có cổ, chỉ có một bộ ria mép đen vĩ đại; dì Petunia có khuôn mặt dài như mặt ngựa, tay xương dag, và Dudley có tóc vàng, da hồng và hài hòa. Trong khi đó, Harry nhỏ và gầy, đôi mắt xanh lá cây rất sáng và mái tóc đen luôn rối tung. Cậu đeo kính tròn và trên trán có một vết thẹo tia chớp mỏng.

Vết thẹo đã làm cho Harry trở nên đặc biệt, ngay cả đối với một phù thủy thì đó cũng là điều đặc biệt: nó là dấu chỉ duy nhất của quá khứ bí ẩn của Harry, lý do tại sao cậu được đặt ở nhà Dursley hơn mười một năm trước đây.

Năm vừa qua, Harry sống sót dưới phù phép của Voldemort, tên phù thủy Hắc ám nhất mọi thời đại. Bố mẹ của Harry đã bị giết bởi Voldemort, nhưng Harry sống sót với vết thẹo hình tia chớp, và sức mạnh của Voldemort bị tiêu diệt khi không thể giết được Harry.

Từ đó, Harry được dì và dượng nuôi lớn. Cậu sống với gia đình Dursley trong suốt mười năm, không hề biết vì sao gây ra nhiều sự kiện kỳ lạ mặc dù không hề có ý định, và tin vào câu chuyện gia đình Dursley kể rằng vết thẹo của cậu là kết quả của tai nạn xe làm ba mẹ cậu chết.

Sau đó, cách đây một năm, trường Hogwarts gửi thư cho Harry và tiết lộ toàn bộ sự thật. Harry đã theo học tại trường và với vết thẹo của mình, cậu trở nên nổi tiếng. Nhưng bây giờ, năm học kết thúc và cậu phải trở về với gia đình Dursley để nghỉ hè, bị đối xử như một con chó.

Gia đình Dursley đã quên sinh nhật thứ hai mười hai của Harry. Họ chưa bao giờ tặng cậu một món quà thực sự, chớ nói chi đến bánh sinh nhật. Nhưng có điều mà cậu chưa biết…

Dượng Vernon lấy giọng long trọng nói:

“Ngày hôm nay là một ngày quan trọng.”

Harry ngẩng đầu lên và không thể tin được.

Dượng Vernon tiếp:

“Đây có thể là ngày ta đạt được thành công lớn nhất trong sự nghiệp từ trước tới nay.”

Harry nhìn miếng bánh mỳ nướng của mình. Nó nghĩ trong lòng: “Dường như dượng Vernon đang nói về bữa tiệc ngu ngốc đó.” Trong hai tuần qua, ông không ngừng nhắc đến nó. Một nhà xây dựng giàu có sẽ đến dự tiệc, và dượng Vernon – nhà sản xuất máy khoan – hy vọng sẽ kiếm được hợp đồng lớn từ ông này.

Dượng Vernon nói:

“Tôi nghĩ chúng ta nên xem lại chương trình một lần nữa. Đúng tám giờ, chúng ta sẽ ở đúng vị trí của mình. Petunia, em đứng ở…”

“… trong phòng khách, đón chào khách quý đến nhà ta,” dì Petunia nhanh chóng trả lời.

Dượng Vernon hài lòng:

“Tốt, tốt, còn Dudley?”

“Con sẽ đứng bên cửa để mở.”

Dudley đáp và giả tạo một nụ cười:

“Xin phép ông bà Mason, tôi sẽ đặt áo ông bà vào.”

Dì Petunia vui mừng kêu lên:

“Họ sẽ mê con.”

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Hãy cùng đọc tiếp cuốn sách “Harry Potter và Phòng Chứa Bí Mật” của tác giả J.K. Rowling để khám phá nhé!

Hãy truy cập Review Sách để đọc thêm nhiều đánh giá sách hay và hấp dẫn!