[Review Sách] “Đã Từng Tồn Tại, Đã Từng Yêu Thương”: Cân Bằng Cảm Xúc Trước Những Bão Giông – YBOX

[Review Sách] "Đã Từng Tồn Tại, Đã Từng Yêu Thương": Cân Bằng Cảm Xúc Trước Những Bão Giông - YBOX
Rate this post

Có những ngày trời nắng trời mưa thất thường, có những ngày trời âm u khó tả, và cũng có những ngày những bức rức, khó chịu trong người vì một vết thương cứ dai dẳng mãi chẳng lành. Cứ hoài tìm kiếm, cứ hoài đợi mong, hi vọng sẽ có một ai đó, hoặc ít nhất là một tấm chân tình ấm áp nào đó sẽ xuất hiện cho mình một ít an ủi để chữa lành. Nhưng bạn cũng nên biết rằng cuộc sống này đâu thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió như vậy, nếu như mọi chuyện thật sự dễ dàng như thế trên đời này vốn dĩ sẽ không thể nào có hỉ nộ ố ai, rơi vào trầm tư rồi. Chính vì vậy, đôi khi, qua một trận sóng gió, bạn là người cần phải biết tự chữa lành cho bản thân.

“Đã Từng Tồn Tại, Đã Từng Yêu Thương” là một cuốn sách chữa lành thực thụ, giữa những chốn phồn hoa đô hội, nhịp sống đông đúc rộn ràng không thể nào giúp bạn bớt đi nỗi cô đơn, như một màng sương mù càng ngày càng dày đặt, việc bạn cần làm vẫn nên là tự mình làm. Đó là vực dậy cảm xúc của bản thân. Cuốn sách dày gần 200 trang này là một cuốn tản văn – truyện ngắn. Phần đầu là tản văn những điều nhỏ nhoi trong cuộc sống mà bạn có thể tình cờ gặp, tình cờ thấy hoặc tình cờ nhận ra, dù đã từng hay là chưa từng, ít nhất sẽ vương lại cho bạn những cảm xúc. Phần cuối là truyện ngắn, những câu chuyện như một lát cắt cuộc sống của những cô gái, chàng trai thuở thiếu thời. Họ mang trong mình những ngây ngô vụng dại của cái tuổi lưng chừng không còn bé nhưng cũng chưa đủ chín chắn trưởng thành. Mang trong mình những hoài mong và khát vọng, thế rồi vẫn không tránh khỏi những va vấp và biến cố. Để rồi nhận ra nhiều điều và tự vực dậy tinh thần của bản thân, học cách trưởng thành và chữa lành cảm xúc.

Tác giả Gari tên thật là Nguyễn Thị Yến Phượng, một tác giả nữ trẻ tuổi chuyên viết về đề tài tản văn, truyện ngắn. Châm ngôn yêu thích của cô: “Tôi không phải là một người mạnh mẽ, nhưng tôi biết cách để vượt qua những cơn dông trong lòng mình.”

Phần Tản văn

Khi còn trẻ ta rất dễ để yêu thương một người. Từ ánh mắt, nụ cười, từ giọng nói hay vô tình chỉ là một lần chạm mặt. Nhiều khi bạn chẳng biết đó là thích hay yêu, chỉ cần biết được nhìn thấy người ấy mỗi ngày là đủ. Sự háo hức chờ mong hay buồn bã thất vọng, tất cả ký ức đó đều khiến bạn thổn thức, là thứ mật ngọt nuôi sống bạn cho đến tận bây giờ.

Khi chúng ta già, khi ta không còn bao nhiêu phút giây sống trên cõi đời này nữa thì tất cả những thứ hữu hình rồi cũng sẽ hóa thành sương khói. Nhưng có một điều tôi dám chắc khi đã yêu thật lòng, khi trái tim thật sự đã lấp đầy khoảng trống, thì tình yêu sẽ là thứ duy nhất mãi ở bên bạn cho đến khi bạn buông tay…

Có lẽ khi nhắc đến cụm từ “hồi còn nhỏ”, “mối tình đầu”, “thuở học sinh”… dù là vui hay buồn người ta thường nghĩ ngay đến hai chữ “ký ức”. Ký ức là một công cụ vô hình giúp ta quay lại thuở êm đềm đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Bởi vì khi còn trẻ, trưởng thành cho tới lúc già đi, ký ức đáng yêu như một viên kẹo ngọt lấp đầy những khoảng trống cảm xúc, khiến ta vui vây với những điều quý giá đã rời xa.

Là một đêm ký ức chợt ùa về, là tuổi học trò với tà áo dài, là buổi chuyện trò không dứt tại căn tin trường, là những giọt nước mắt hoen rỉ, thấm ướt mùa hè cuối của đời học sinh. Trong cuộc sống có những khoảnh khắc thật đẹp mà người ta muốn trải qua, nhưng lại không muốn điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Con người vốn dĩ luôn mâu thuẫn như vậy.

Đôi khi vấn đề không phải là quá khứ, hiện tại, hay tương lai, mà là mãi có được hay là không bao giờ tồn tại. Học cách quý trọng những thứ mình đang có và cố gắng nắm bắt những giá trị của thời gian, ít nhất bạn sẽ không phải nuối tiếc bất kì điều gì. Bởi vì trong cuộc sống, có những cơ hội sẽ chẳng bao giờ đến lần thứ hai…

Ấy thế đó mới chính là những câu chuyện của cuộc sống. Khoảnh khắc quý giá rồi cũng sẽ qua đi, vẻ đẹp rồi cũng sẽ tàn phai. Cứ thế, ta bước đi mãi, đến khi nhìn lại đã là một chặn đường dài.

Bỗng một ngày kí ức chia đôi, bỗng một ngày nụ cười kia phai nhạt, và rồi bỗng một ngày, chợi nhận ra ta không đủ may mắn để gặp một người dưng yêu ta trọn đời. Thời gian bao giờ cũng là cái cớ của sự đổi thay và ta mảy may không muốn đề cập đến.

Tôi yêu những bài hát buồn. Giai điệu của chúng khiến tôi lạc vào ký ức của ngày hôm qua, với những gì thuộc về quá vãng. Những ánh mắt, những nụ cười, những cái chạm tay của một tình yêu thuở thiếu thời đã nuôi sống tôi cho tới hiện tại. Thật hạnh phúc khi lục tìm về những quá khứ xa xôi nhưng cũng thật đau đớn vì nhận ra mọi thứ đã hóa hư ảo, chẳng thể chạm vào…

Mỗi người đều đang phải trả giá cho cuộc sống họ đang sống. Đừng so sánh, đừng muốn phiền, đừng trốn tránh khi mọi thứ không như bản thân mình mong đợi. Cũng đừng phiền lòng, nuối tiếc quá nhiều những chuyện đã qua. Hãy tự hỏi mình rằng, nếu thời gian quay lại được ngày ấy, bạn có thay đổi lựa chọn của mình không hay vẫn quyết định để mọi thứ vẹn nguyên như ngày nào?

Đôi khi tôi cảm thấy cuộc đời thật đáng sợ. Ngày còn thơ bé, tôi đã từng nghĩ rằng cuộc sống này màu hồng lắm, rằng chỉ có niềm vui và nụ cười, nhưng khi lớn lên, tôi mới biết, cười không có nghĩa là vui, khóc không có nghĩa là buồn. Đã có nhiều lần tôi tự hỏi mình, điều gì khiến cuộc sống của tôi trở nên đa sắc như thế. Và khi ấy câu trả lời bỗng dưng xuất hiện, đó chính là thời gian…

Đôi lúc ta ước gì bản thân mình mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, thậm chí có thể tàn nhẫn hơn đôi chút… để mắt đừng cay, tim đừng đau, để nỗi buồn đừng tìm đến nữa. Nhưng liệu ta có thể khi bản thân cô đơn đến mức chỉ biết tự ôm lấy cái bóng của mình. Ta chẳng biết phải tìm ở đâu một điều gì đó có thể khiến ta quên đi mọi đắng cay và sống một cuộc sống đích thực ở hiện tại…

Đôi lúc ta chẳng cần một người nào đó ở bên cạnh để khuyên răn. Ta chỉ cần một ai đó có thể ngồi yên lặng với ta nhìn ngắm đường phố, để nỗi buồn trôi qua không hề níu giữ, thế thôi. Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải nói thành lời, mà khi ấy sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.

Đừng quẩn quanh, đừng tự dằn vặt bản thân mình với những âu lo vô hình. Cuộc sống vốn dĩ chẳng có tiêu chuẩn nào đánh giá em sống đúng hay sai. Em chỉ cần nhớ lí do vì sao mình tồn tại được sống đến bây giờ.

Review Sách

Và em cũng nhận ra rằng đến một độ tuổi nào đó, con người ta sẽ sống chậm lại, dù bản thân có muốn hay không. Em đã từng bước đi rất nhanh và chẳng hề muốn ngoảnh lại. Vì em sợ mình sẽ tiếc nuối, sẽ nghi ngờ, sẽ đau đớn khi biết rằng tình yêu không màu hồng giống như em đã từng mong đợi. Vì em sợ mình sẽ yếu lòng, sẽ không thể bỏ mặc, sẽ không thể hy sinh để có được điều em muốn. Em biết mình buộc phải học cách sinh tồn trong cuộc sống đầy rẫy những gian dối và lọc lừa này.

Người đời thường nói rằng cuộc sống này thật ngắn ngủi, nên hãy cứ thế mà cố nắm bắt mọi thứ, đừng bỏ lỡ bất kì điều gì để rồi hối tiếc. Tuy nhiên, tôi lại nghĩ rằng đó là khoảng thời gian dài rộng nhất mà chúng ta sẽ được tận hưởng trong đời mình. Đừng tuyệt vọng khi mọi thứ không như ước mong. Đừng đau lòng khi sự chia li in hằng trong từng vệt suy nghĩ. Nếu niềm vui có thể qua đi thì nỗi buồn cũng sẽ tan biến. Hãy sống như chưa từng được sống, hãy yêu như chưa từng được yêu. Và rồi bạn sẽ nhận ra, những điều tuyệt vời nhất vẫn còn quây quanh mình.

Có những khi bạn bất chợt nhìn vào cuộc sống của những người xung quanh. Rằng ai cũng đã có những thành tích nhất định của đời mình, còn bạn thì chưa. Rằng ai cũng có cá tính, nhưng bạn thì lại không thể xác định. Rằng cuộc sống của ai cũng đã nở hoa, nhưng cuộc sống của bạn vẫn cứ mãi nằm trong búp nụ nhỏ nhoi nửa vời. Và bạn đang tự hỏi rằng bạn có đang bị cuộc đời này đối xử bất công thật không?

Sự tồn tại của bất kỳ thứ gì trên đời này cũng đều có lí do, huống hồ đó lại là con người. Có những người lướt qua em nhanh như gió thoảng, nhưng cũng có những người để lại trong em những chai sạn, và đôi lúc đó còn là những vết cắt khoét đục trái tim em. Những mất mát mà em chịu, những tổn thương mà em sở hữu, cũng hãy để thời gian mang nó đi. Đừng quá vội vã, đừng vội xóa sạch, và cũng đừng vội suy sụp. Em biết mà, cuộc sống này chẳng có gì dễ dàng em ạ, kể cả việc giữ những yêu thương mà em đang có.

Review Sách

Thông thường, người ta sẽ bảo là tuổi trẻ, ngại gì mà không thử, tội gì mà không sống theo đam mê dù chỉ một lần? Tuy nhiên, khi vừa bước sang tuổi trưởng thành, hẳn có lúc bạn sẽ phải đứng giữa hai dòng nước đam mê và mưu sinh, bạn đã chọn gì? Vốn dĩ, số đông luôn chọn điều gì mang tính “khả thi” hơn một tí. Họ sẽ chọn điều khiến họ có một cuộc sống ổn định, bình yên, và đem lại nhiều ích lợi không chỉ cho họ, mà còn cho những người xung quanh họ.

Tiên không phải tất cả, nhưng suy cho cùng sống ở đời cũng cần tiền. Đam mê nuôi được bản thân mới là đam mê lâu dài. Ước mơ có thể cao xa nhưng phải phù hợp với thực tế. Nếu không biết điều chỉnh kỳ vọng cho phù hợp thì người té đau, chịu thiệt hại nhiều nhất cũng chỉ là bạn mà thôi.

Hãy quan tâm đến cuộc sống xung quanh bạn nhiều hơn hiện tại. Khi nhìn ngắm được cuộc sống đa dạng của những mảnh đời, bạn mới thấy dù có làm gì, có chọn gì thì sống có trách nhiệm và không hối tiếc mới là điều đáng suy nghĩ. Đời người chỉ có một lần nhưng lại có quá nhiều con đường. Không ngã rẽ nào là hoàn hảo nhưng cũng không ngã rẽ nào là ngõ cụt.

Lạc quan lên mà sống, biết học cách chấp nhận, bình thản an yên giữa những buồn vui của cuộc đời, dù đam mê hay là mưu sinh, ấy mới là điều quan trọng.

Review Sách

Đôi lúc bạn sẽ có cảm giác như bị cuộc sống bóp nghẹt, tưởng chừng như không thở được, không tìm thấy lối ra nhưng cũng chẳng muốn bước ra. Vô định, mơ hồ, bi quan, nghĩ đời mình như một đống nùi giẻ lem luốc, cần được tẩy sạch gấp.

Trong cuộc sống sẽ có những lúc bạn cảm thấy mọi chuyện thật tồi tệ. Công việc không có tiến triển, tình yêu tan vỡ, sức khỏe lụi tàn theo năm tháng,… khi ấy, bạn sẽ có cảm giác như mọi thứ đang chống lại mình, dù rằng bản thân mình sống rất khỏe mạnh, rất chan hòa với mọi người. Nhưng bạn ạ đó mới là quy luật tất yếu của cuộc sống!

Có những ngày nắng thì cũng có những ngày mưa. Có những lúc ngọt ngào thì cũng có những lúc cay đắng. Có những khi đông vui thì cũng có những lúc một mình. Dòng đời lắm truân chuyên, phiền muộn nhiều như bọt biển. Nhiều lúc tôi nghĩ, thật khó để có thể nói lạc quan lên mà sống, phải không?

Khi lớn lên ta bất chợt nhận ra cuộc sống này nhiều thứ quẩn quanh quá! Con người đúng là một sinh vật kì lạ và đầy mâu thuẫn. Được mất, thắng thua, bon chen, toan tính, mọi thứ lặp lại như một quỹ đạo nhàm chán và vẫn luôn thường trực…

Những trò chơi hồi thơ bé đã không còn được vẹn nguyên như những phút ban đầu. Nụ cười ngày xưa đã không còn tươi tắn, những cái ôm dần dần nguội lạnh, những cái nắm tay chợt vội vàng buông ra. Đôi lúc, ta chỉ muốn ngủ quên trong ngày hôm nay, để thấy ngày mai không còn sóng gió. Những gì được gọi là tình bạn cũ kĩ, ta chỉ muốn ôm chặt chúng trong lòng…

Hãy nhớ, những điều tương tự vốn dĩ không thể xảy ra quá lâu. Có nhiều người đi ngang qua đời ta, nhưng chỉ có thể xem là người quen, không thể ngượng miệng gọi là bạn… Cuộc sống này chậm nhưng dòng đời nhanh lắm. Chỉ khi biết nhận ra những điều giá trị tốt đẹp xung quanh mình, bạn mới thấy rằng, cuộc sống thật tốt đẹp, thật đáng sống mà thôi. Những vỗ về thời vụng dại vẫn luôn nuôi dưỡng bản thân ta mỗi ngày, vẫn luôn được ta lưu giữ bên bản thân mình mãi mãi, dù cho chúng có còn tồn tại hay không…

Phần 2: Truyện Ngắn

Có những bài học đắt giá mà không một trường lớp, hay thầy cô nào có thể giảng dạy. Trường học nó khác trường đời ở chỗ. Trường học nó cho mình học tập xong rồi mới bắt mình làm bài kiểm tra. Còn trường đời nó bắt mình làm kiểm tra rồi nó mới cho ta bài học. Bài học cuộc đời luôn đắt giá và thâm thúy hơn bất kì một bài giảng nào trên lớp. Nhưng cũng vì vậy bản thân mới nếm được mùi vị của tự lực, của trưởng thành.

Những câu chuyện về một ngày đẹp trời có một ai đó xuất hiện trong lúc tâm trạng bạn lộn xộn và rối bời nhất, họ đến ủi an tâm hồn cho bạn, và thế rồi như gió như mây họ lại biến mất, để lại cho bạn những nỗi buồn vô định, những khoảng trống chẳng thể lấp đầy, nhưng cuộc sống này của bạn vẫn phải cứ tiếp tục.

Hoặc là một buổi đêm đi làm về với những căng thẳng áp lực chốn công sở bạn cảm thấy thật nặng nề để tiếp tục với cuộc sống này, bờ vai cứ như phải gồng gánh ngàn tảng đá đến hô hấp cũng khó khăn. Nhưng thật may bạn đã gặp được một người, như một sự xuất hiện tình cờ vài đầy trêu ngươi của cuộc đời, bạn và người ấy không hẹn mà gặp. Nhưng vẫn tiếc rằng sự chân thành của bạn chưa đủ để giữ chân người đó ở lại. Thì ra đau lòng là như thế này đây… Thì ra xem như chẳng có gì thật khó… Thì ra nhìn em cười với anh ta… nụ cười lại xao xuyến đến vậy… Thì ra… anh tự nhận… trái tim cứng cỏi của mình rồi cũng sẽ quặn đau…

Lời kết:

Cuộc sống này vốn luôn là như thế, có hạnh phúc hân hoan cũng có những ngày đầm đìa nước mắt, dù là trọn vẹn có được hay là dang dở bỏ đi. Cảm xúc là điều mà chúng ta cần phải biết cân bằng lại. Cuốn sách này có thể không hợp với đại đa số người, nhưng nó sẽ hợp với những người thật sự cần đến nó để chữa lành cảm xúc. Đúng vậy, cảm xúc cũng cần phải chữa lành. Và đó còn phải là điều nên làm hơn hết. Đừng để bị chi phối bởi những cảm xúc của những ngày tồi tệ, mưa giông nhiều ngày rồi hãy để nắng lên thôi. Hi vọng bạn dù trải qua bao nhiêu chuyện, bao nhiêu biến cố, gặp bao nhiêu người cũng có thể tự mình bình ổn lại cảm xúc và mạnh mẽ bước tiếp mà không cầu lụy ai bên cạnh. Cũng chúc cho bạn có thể tung hoành ngang dọc, xông pha làm điều mình thích, giữ mãi nhiệt huyết của tuổi trẻ như một thời niên thiếu đã từng qua.

Review chi tiết bởi: Ngọc Thạch – Bookademy

Hình ảnh: Ngọc Thạch


Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại Review Sách.