Hôm đó thật là một ngày rất đẹp, một buổi chiều vàng tươi. Trời trong văn vắt, ấm áp, đẹp đến nỗi thám tử Eakar không khỏi ngẩn ngơ nhìn lên. Trong tay ông, cây gậy phép múa vu vơ, trong tâm trí ông bâng khuâng đầy cảm xúc không thể nào diễn tả thành lời.
Eakar đi lang thang không mục đích, chỉ cảm nhận được khát khao kỳ lạ đang dẫn lối ông. Ông chưa bao giờ cảm thấy yêu cuộc sống như lúc này. Dĩ nhiên, đôi khi ông cũng cảm nhận những khoảnh khắc lâng lâng tương tự. Một sáng mai thức dậy, nghe tiếng chim hoàng yến líu lo ngoài cửa sổ, ông trầm mình trong niềm hạnh phúc với cuộc sống tuyệt vời. Buổi chiều ra vườn, ông khám phá một mầm non mới mọc trên mảnh đất mình đã gieo hạt từ lâu, ông cảm nhận niềm vui lan tỏa trong lòng. Nhưng những khoảnh khắc đẹp như thế quá hiếm hoi trong cuộc sống bận rộn của Eakar.
Bạn đang xem: Chuyện xứ Lang Biang – Tập 4: Buổi chiều đẹp và người con gái thần bí
Ngày hôm đó, ông tự cho phép tâm trí lảng đi những vụ điều tra và những công việc căng thẳng để thả mình trong cánh đồng, cùng những đám mây trắng nõn trên cao. Bước trên cánh đồng cỏ, Eakar cảm nhận rằng thiên nhiên thật là đẹp. Dù những vụ án mà ông từng khám phá cũng có vẻ đẹp riêng của nó, nhưng không gì sánh bằng vẻ đẹp tự nhiên. Ông nhẹ nhàng tự nhủ và tiếp tục bước đi.
Eakar lang thang suốt ngày, đi qua đồng cỏ, nắng, và buổi chiều. Rồi đến một lúc, ông bất giác cảm thấy buồn. Có lẽ trong cuộc sống này, những điều quá đẹp đều mang theo nỗi buồn. Thám tử Eakar cảm thấy hiu quạnh và ngạc nhiên với cảm giác này – một tâm trạng mà ông chưa từng trải qua. Ông nhận ra rằng ông không thể chia sẻ niềm vui này với ai. Giả dụ những người bên cạnh ông là những phù thủy của Cục an ninh, ông biết ông không thể nói với họ “cuộc đời đẹp quá”. Thám tử Eakar nếu nói một câu như thế, sẽ trở nên ủy mị, thậm chí quá đáng. Thà ông nói “Lọ dầu mùi này thơm quá”.
Xem thêm : Làm Như Chơi – Yêu Thương Cuộc Sống
Lòng Eakar đau nhói khi nhớ lại lời giáo sư nhóc tì Akô Nô trước đó. Giáo sư nhóc tì Akô Nô đã nói với ông trong phòng y tế trường Đămri rằng: “Ông đã đủ tuổi mà chưa từng yêu ai, đúng là đáng trách. Ông nên tìm cho mình một người, ông Eakar, dù người đó có thể không để ý đến ông”. Ông không muốn chấp nhận việc bản thân mình trở nên điên cuồng như thế. Eakar biết mình rất tỉnh táo, nhưng ông không ngừng bị những lời mỉa mai của giáo sư Akô Nô ám ảnh. Ông nhớ cụm từ “tâm hồn khô héo” mà giáo sư Akô Nô dùng để miêu tả ông.
Eakar biết rằng tâm hồn mình không hề khô héo, nó chỉ bị lãng quên do công việc. Như lúc này, khi ông quên đi nghĩa vụ và khát khao danh vọng tạm thời, ông cảm nhận một buổi chiều nhẹ nhõm và trái tim ông đang đập mạnh.
Đúng lúc Eakar mắc kẹt trong những suy nghĩ và cảm giác cô đơn, khi cuộc sống trở nên trống rỗng hơn bao giờ hết, ông bỗng nhìn thấy một người phụ nữ.
Eakar trước đây chưa bao giờ để tâm đến phụ nữ. Nếu có lúc ông chăm chú nhìn họ, đó chỉ là để tự hỏi liệu họ có phải là nghi phạm hay không. Phụ nữ trong mắt một thám tử như Eakar chỉ là những đối tượng không đáng tin cậy. Ông chưa từng ngắm nhìn phụ nữ với tư cách một phụ nữ. Nhưng lần này thì khác.
Người phụ nữ mà Eakar nhìn thấy chắc chắn phải đẹp. Và cô ấy thực sự rất đẹp. Cô ngồi trên một phiến đá xanh cuối cánh đồng cỏ, mặc chiếc áo trắng thanh nhã, chiếc váy tím nhẹ nhàng, giỏ hoa trên tay, đang vui đùa với những cánh bướm quanh những bông hoa dại mà cô vừa hái. Eakar đứng xa xa, ngẩn ngơ nhìn cô. Trông gương mặt ông, ai cũng có thể thấy rằng đây là lần đầu tiên ông chính thức nhìn thấy một phụ nữ. Ông nhìn cô gái misterious đó mà không rời mắt, cố gắng để không gây ồn ào, mặc dù trong lòng ông đang rộn ràng sự háo hức. Thậm chí có lúc ông nhận ra rằng ông không thể thở. Cứ như thể ông lo rằng hơi thở của mình có thể làm lay động bầu không khí trong lành xung quanh cô gái.
Xem thêm : Lý thuyết điện cơ bản
Cô gái không nhìn thấy nhà thám tử, dù ông đã đi qua cảnh đó vài lần. Cô vẫn vui đùa với những cánh bướm đầy màu sắc, thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười vui tai như tiếng pha lê chạm vào nhau. Eakar vẫn đứng yên, mê mẩn, trái tim ông đập mạnh khi ông khám phá ra vẻ đẹp đặc biệt của cô gái.
Cuối cùng, cô gái cũng nhìn về phía nhà thám tử, không phải vì cô nhận ra sự hiện diện của ông mà là vì con sóc đang quệt đuôi vào bụi trong khi ông đứng gần đó.
“Ôi, thưa ông…” – Cô gái ngạc nhiên, giựt mình khi ông đã tiếp cận.
“Chào em.” – Thám tử Eakar chào, sửng sốt với từ “em” lạ lẫm trên môi mình.
Eakar đứng xa xa, ngẩn ngơ nhìn…
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews