Chúng ta

Rate this post

Đối với một mọt ngôn tình thì chắc hẳn thể loại thanh xuân vườn trường, tình yêu thanh mai trúc mã đã không còn quá xa lạ gì nữa rồi. Nhẹ nhàng, bình yên và tươi mát là ba tính từ mình muốn dùng để nói về thể loại này, cũng như muốn nói về cuốn tiểu thuyết “Chúng ta” – cuốn sách vừa được phát hành của tác giả Tân Di Ổ.

Review sách Chúng ta

“Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau.”

Đây là câu đầu tiên mà mình đọc được khi bước vào truyện, suy nghĩ đầu tiên chính là: Đây là một mối tình đơn phương kéo dài hai mươi tám năm hay sao? Đơn phương đã khó, đơn phương nhiều năm lại càng khó hơn, đã thế còn đơn phương tận hai mươi tám năm, vậy, người đó thật sự có bao nhiêu sự dung cảm, bao nhiêu sự bao dung, bao nhiêu sự chân thành mới có thể đơn phương một người khác trong một khoảng thời gian dài đến như vậy? Nhưng, khi đã bước vào truyện rồi, mình mới biết, không phải một người đơn phương một người, mà là cả hai người cùng đơn phương, họ đơn phương lẫn nhau.

Nghe có vẻ khó hiểu nhưng mình nghĩ, có lẽ ai cũng đã từng một lần như thế. Rõ rang thích người ta nhưng lại sợ người ta không thích mình, trong khi đó người mà mình thích cũng đang thật sự rất thích mình. Chính sự lo sợ ấy, chính nỗi băn khoăn ấy, chính nhưng suy nghĩ lo lắng ấy, đã vô tình kéo dài khoảng cách giữa hai người. Đặc biệt, họ yêu nhau, nhưng không muốn thừa nhận mình yêu đối phương, biết là mình đơn phương nhưng lại không tự nhận mình đơn phương, để rồi cứ thế dày vò, bỏ lỡ nhau khi cánh cửa thanh xuân khép lại.

Kỳ Thiện và Chu Toán – cặp đôi nhân vật chính trong truyện chính là như vậy. Họ sinh cách nhau một ngày, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau có những ký ức, những thói quen chỉ riêng đối phương biết. Có lẽ, vì cùng nhau nhiều như vậy rồi, hiểu nhau quá như vậy rồi, nên họ càng dễ sợ xa nhau. Cũng có lẽ, con người ta chính là như thế, cứ cái gì quen thuộc với mình quá lại càng sợ mai này sẽ mất đi, vì thế nên cứ khăng khăng giữ kỹ, cố gắng để nó luôn mãi như vậy, không muốn thay đổi nó. Và có lẽ, Kỳ Thiện và Chu Toán cũng nghĩ vậy, họ thân thuộc với nhau quá, luôn duy trì một mối quan hệ tốt đẹp nên luôn sợ nếu thừa nhận tình cảm của mìn nhất định sẽ có ngày phải xa nhau mãi mãi. Bởi lẽ, tình yêu là chuyện khó nói, mấy ai có thể yêu ai suốt đời suốt kiếp.

Thế nhưng, khi đọc truyện, mình lại khó trách được Chu Toán, bởi, ttrong hoàn cảnh của anh, anh buộc phải chứng kiến cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ mình, vì thế, anh càng thêm lo sợ, anh lo nếu mình tiến một bước về phía Kỳ Thiện, sẽ có ngày sẽ phải lùi hàng trăm bước, cách xa cô mãi mãi. Vì thế, anh mãi đứng im, tạo cho mình một khoảng cách an toàn, núp trong dáng vẻ của một playboy: nổi loạn, bất cần, hút thuốc, rượu chè,… Chu Toán nghĩ thế là tốt, nhưng anh lại chưa từng nghĩ, anh càng làm vậy lại càng đẩy cô gái mình yêu cách xa mình hơn.

Kỳ Thiện là một cô gái tốt, cô có mọi thứ mà bất kỳ ai cũng ao ước: xinh xắn, học giỏi, được bố mẹ yêu thương hết lòng. Mọi chuyện đối với cô đều quá thuận lợi, duy chỉ đối với Chu Toán thì không. Cô không rõ mình thật sự yêu anh từ lúc nào, cô chỉ biết là, khi thấy Chu Toán cười, trái tim cô đập trật một nhịp, khi thấy anh có người yêu, sự buồn bã, ganh tỵ lại dâng lên. Kỳ Thiện thật sự không biết, từ khi nào, tâm trạng và cảm xúc của cô lại gắn liền với Chu Toán đến như thế.

Nhưng, vào đêm trước khi đi du học, Chu Toán đã trèo sang cửa sổ nhà cô như thường ngày, hỏi một câu hỏi, không lời giải đáp, và rồi rời đi, bỏ lại trong lòng cô là sự mất mát và tuyệt vọng cùng dấu hỏi lớn trong đầu: “Cậu nói xem, sau này tớ sẽ ra sao? Chúng ta rồi sẽ thế nào?”…

“Trong biển người mênh mông, ai cũng muốn tìm ra một nửa còn lại của mình, nhưng có bao nhiêu người chờ mãi đến cuối đời vẫn chưa thể gặp được đối phương, có bao nhiêu người có được thật dễ dàng nhưng lại đánh mất, và có bao nhiêu người sẽ như lời ca “Nhắm mắt lại anh sẽ nhớ đến ai, mở mắt ra bên cạnh sẽ là ai” của Lâm Tịch? Cho dù tình yêu say đắm thời trẻ dại có thể tu thành chính quả bước vào cung điện hôn nhân, liệu sẽ có bao nhiêu người từ “tình yêu” trở thành “cuộc sống”?”

Dày vò lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau là thế, nhưng thật may mắn, cuối cùng Chu Toán và Kỳ Thiện đã nhận ra, mặc dù là trễ, nhưng thật may là vẫn còn kịp, thật may tình tình cảm của họ vẫn còn, thật may họ đã chọn cách thừa nhận, chọn cách yêu nhau, bởi lẽ: “Trong tình yêu, không có gì tuyệt vời hơn việc từ “cậu” và “tôi” cuối cùng trở thành “chúng ta”…

Sau khi đóng cuốn sách lại, suy nghĩ của mình lại có sự thay đổi nhỏ. Lần này, mình bị ấn tượng với tác giả. Đúng với phong cách của Tân Di Ổ, cô ấy không chỉ khắc nét lên nhân vật chính mà còn xây dựng nên những nhân vật phụ một cách tỉ mỉ. Ta sẽ thấy ấm lòng nhưng cũng đầy đau khổ trước mối tình đầy giày vò của Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam. Hay ta cũng sẽ nở nụ cười nhưng cũng đầy tiếc nuối trước những lần rong chơi vô ưu vô lo hồi thời niên thiếu của Thanh Khê và Chu Tử Khiểm. Và biết đâu đọc xong tác phẩm ta lại có một thoáng vẩn vơ mong thanh xuân của mình cũng như thế cũng mong được trải qua một mối tình hay được rong chơi mà không phải mang những lo âu của tuổi trưởng thành.

Tân Di Ổ đã tạo nên một tác phẩm đầy tuyệt vời. Quả không ngoa khi nhận xét rằng đây là một kẻ trộm khi đã không chỉ đánh cắp cảm xúc mà còn đánh cắp cả trái tim của người đọc. Mỗi khi đọc tác phẩm mình lại nhìn thấy tình cảm của chính bản thân năm đó, một tình cảm bồng bột của tuổi trẻ, chỉ tiếc thay mình lại không đủ dũng cảm để gói ghém tình cảm ấy đến lúc tuổi trưởng thành như Chu Toán và Kỳ Thiện. Tóm lại, đây là một cuốn ngôn tình về thanh mai trúc mã và thanh xuân vườn trường rất đáng đọc và mình cá chắc rằng nó sẽ không khiến bạn thất vọng vì nội dung của nó.

Reviewer:Mẫn Tiệp

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *