Biển Người Mênh Mông

thumbnail
Rate this post

Biển Người Mênh Mông của Nguyễn Ngọc Tư là một câu chuyện đầy cảm xúc về cuộc sống và những nhân vật khao khát tìm kiếm niềm vui và ý nghĩa đích thực trong cuộc sống. Nằm trong bài viết này, chúng ta sẽ có cơ hội khám phá những sự nhớ nhung, buồn bã và đau thương của những con người trong câu chuyện này.

Lòng biển người

Khu vườn xưa kia, mùa mưa đã cuốn trôi mọi kỷ niệm. Những thân non mếu máo nổi lên trắng phau sau cơn lũ. Đôi lời nhắc nhở của ông già Sáu không thể buộc chân anh ta. Phi, một người trẻ trung với mái tóc dài, đã bỏ qua những lời khuyên và nhớ niềm nhớ mà không biết chỗ nào. Lâu rồi, không ai nói đến chuyện tóc mối.

Từ khi còn nhỏ, Phi đã sống với người ngoại và bà nội. Gặp được ông già Sáu, Phi biết rằng cậu ta là người duy nhất nhắc đến chuyện tóc. Ông ta đã trượt chân và ngồi dưới bèo thì anh Phi trở về. Ông già Sáu đã nắm lấy tay Phi và đặt mái tóc của anh trên đầu như ánh sáng cho thấy:

  • Phi ơi, tóc dài rồi, sao không cắt đi, trẻ trung thì nên chăm sóc.

Nhưng Phi không trả lời, trái tim anh lặng lẽ và cảm nhận nỗi nhớ muốn nổi lên từ chỗ nào đó. Lâu lắm rồi họ mới nhắc đến chuyện tóc.

Cuộc sống trên sông

Má Phi thường về thăm anh, thường là một mình. Má luôn vội vã, không làm gì cả. Mỗi khi gặp Phi, má hỏi rằng anh có đủ tiền để tiêu không, anh học tập như thế nào, có cơ hội làm việc ổn định không, và tại sao anh trông thấy mệt mỏi? Sau đó, má chỉ quan tâm đến việc tiêu tiền của anh.

Hết cấp hai, Phi đã thuê nhà trọ để học. Vài lần, Phi nhờ má đến tham dự cuộc họp phụ huynh. Khi mưa, anh trèo lên mái nhà và khi mưa mưa, Phi tiếp mái sau. Ba của Phi thì luôn bận rộn với công việc, không thể nhìn thấy anh. Ba thường chê Phi với má, nhưng không nhìn anh như vậy. Ba thường chê Phi có mái tóc quá dài, sẽ không gây ấn tượng, chỉ nhìn vào tài năng và tâm hồn của người khác. Phi không cãi, chỉ đưa ra một số tiền và sau đó đi cắt tóc.

Một lần sau đó, anh không nghe lời má nữa. Từ khi Phi sinh ra, không có ba, và khi anh còn năm tuổi, má của anh cũng theo chồng ra chợ sống. Phi sống với bà ngoại, kháng chiến trong vòng tay của bà nhưng thấy Phi cô đơn. Khi nhìn thấy Phi luôn cô đơn, người kia nói rằng cậu giống ông Hiểu, trưởng ủa Vàm Mấm. Con verses ông, người đưa ra ý kiến ỘDù sống xa nhau nhưng chúng ta có thể đi nhận công việc tại tỉnh và cùng điỢ. Nhưng sau đó, bà ngoại nói lặng lẽ, như trong tâm hồn có nhiều sự đau đớn. Khi Phi mười, mười lăm tuổi, anh ta biết rất nhiều chuyện. Hóa ra, không có cách nào khác, má mới bỏ lại Phi. Sau khi giải phóng, ba của Phi trở về, xa nhau trong năm năm, thấy má của con trai anh ta có bàu bí chưa đầy sáu tuổi, ông chết lặng. Có nhiều người ở Vạm Mấm nghĩ rằng má của Phi không bị tên ựồn trưởng đó xâm hại, anh ấy đã đến thăm nhiều lần và dường như có tình cảm với nhau, nếu không thì tại sao mang bầu ấy, sinh ra Phi để làm gì. Bà ngoại của Phi nói rằng ỘCó thể chúng ta vẫn yêu nhau, nếu mai sau anh đi công tác tỉnh, hãy mời tôi theo, và sau đó tôi sẽ đưa Phi về.

Sau đó, bà ngoại nhìn Phi, con trai nuôi không thể nhớ quê hương hả. Phi gật đầu. Ông ngoại lao vào bàn thờ và nhìn thấy một con bìm bịp khắp nơi trừ đôi cánh màu xám. Đám trẻ tụ tập lại và hỏi ỘNó làm sao mà hót?Ö. ỘLạy, con bìm bịp không thể hót. Nó kêu, tiếng của nó đến từ trong trái tim. Những con chim khác mở mỏ ra hót như vậy không thành thật, và sau đó ông già dừng lại, nuốt nước miếng, giọng ối ẦCon nhìn mắt của nó như đang khóc như vậy, sao lại không buồn sao ựượcỢ.

Lúc đó, Phi vừa dậy, nghe thấy tiếng bìm bịp buồn buồn bên xa trong ánh nắng chiều, Phi nhớ dừa nước trong trước nhà của bà ngoại mình, nhớ đau thương. Lúc đó, ông già Sáu mặc chiếc quần rách tò mò gập tròn và đang giặt bộ quần kaki màu cứt ngựa, thân hình nhỏ quắt quằn, tủi thân, ỘCon trời vật người này lại mòn mỏi như thế không ai lo. Trong hầm tối của mình, Phi ngủ sâu vào trưa hôm sau. Ngoại Phi đã cưới vợ nhiều lần, nhưng một mình Phi, người ta bèn nghèo, thức dậy không thấy đôi dép, thau nhựa vỡ vành sắc mắt kiện đựng ủng bên trên trôi đi. Bèo nổi theo dòng nước mơn man xung quanh đôi chân giường. Nhìn cảnh nhà, Phi tự hỏi mình sống trong bệnh tật từ bao giờ. Từ lúc nào, cuộc sống tan tác, bụi bặm, khó khăn, ăn mặc một mình, quần jean rách, áo phông dài xuống tận mông, râu ria rậm, móng tay dài, tóc dài. Từ lúc nào, để nhìn trong gương phải cắt râu tóc mà người ta cắt tỉa như lấy cái bụi ra khỏi mắt.

Phi không biết, có lẽ ai đó đã thanh minh, có lẽ không ai biết. Má của Phi luôn được đặt cho những chuyến vé số, nhưng anh ta nói rằng không phải anh ta đam mê. Có vé số nhưng Phi đã gặp ông già Sáu, ông ta đã nhắc đến chuyện tóc. Ông ta trượt chân và ngồi dưới bèo thì một Phi trở lại. Ông già Sáu nói ỘNếu chú em không ở trong tâm lý buồn chán thì qua đây làm gì? Chỉ những ai không sợ hãi mới uống gì đó từng chút như vậy. Phi cười, anh không dám ương, nhưng không muốn chia sẻ câu chuyện của mình. Ông già không ép, ông nói rằng nỗi buồn như một ao, càng đào càng sâu, ai có tâm ác làm gì. Và, ông già cũng đang ở trạng thái buồn, ông nói ỘSống một mình thì thật khó khăn, Phi nên nuôi một con vật gì đó, con ở quê hương, con giữ gốc rễ của mình, nếu không, nuôi chó, mèo, chim chóc. Đừng nuôi sáo, nuôi sáo cuối cùng cũng phải chia ly, nó thường lỗi lạc, sống thảnh thơi. Hãy nuôi thứ dân dã như để nhớ về quê hương, nhớ về nguồn gốc của mình, để có thể trở về bất cứ lúc nào. Như Phi, nhiều lúc Phi cảm thấy như con bìm bịp này, vui như người già vợ nhưng không ai lo. Phi bán ở đâu, đôi khi ông ta cũng ghé qua, cùng ăn cả tuần mà không nói một tiếng, thấy Phi ghé thăm, ông ta nhìn trút ruột lắm. Ông ta xin lại, anh ta đưa lại, nhưng cả tháng đó như không kêu thành tiếng. Sau đó, ông ta nhìn thèm thẫm với Phi và giẫm chén rượu trước mặt. Phi lo lắng và tìm kiếm vài chiếc quần tây và áo lẻ cho ông ta, khi trở lại đã đứng trước ông Sáu, giơ lên bộ quần áo và quạt, vừa uống vừa quạt, ngạo nghễ như đang quạt cho người yêu của anh ta.

Sáng hôm sau, khi Phi vẫn đang ngủ, ông già Sáu gõ vào vách, ỘPhi ơi, nhớ nhìn xem con quỷ sứ ở đâu nhé. Phi tỉnh lại và thấy sự hoang mang, ỘCon làm ông già như thế à, ở đâu vậy, ông?Ợ Ông già cười, ỘTìm được bao lâu thì tìm, còn sống thì còn tìm. Ông vẫn tin tưởng Phi nhiều, không buồn lòng nhiều. Anh Phi đã chăm chú tìm trong một năm hai tháng mười chín ngày, không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Phi hỏi ông ta sẽ đi ở đâu và cảm thấy giọng mình run rẩy. Ông già Sáu cười, ỘĐến đâu chưa đi thì đi, còn sống thì còn tìm. Tôi đã tin tưởng Phi quá nhiều, để Phi làm. Phi lo lắng, hỏi mình nơi nào còn chưa đi thì đi, nhưng tôi không thể nhìn qua ông già sụp đổ. Phi cảm thấy ỨVì không biết nơi nào chưa đi nên đi tìm. Rồi một ngày nọ, ông ta tổ chức bữa rượu để chia tay với Phi, ông nói rằng ông đã ở đây một năm hai tháng mười chắn ngày rồi, không ai chưa đi qua. Phi hỏi ông có nơi nào ông chưa đi qua và ông ta trả lời là Ộ Nếu Phi không đi qua thì đi, còn sống thì còn tìm. Tôi tin tưởng rằng Phi sẽ làm hết những gì mình chưa làm nơi này. Phi đã yếu đi, người ta sợ có lúc giữa đường sẽ ngã, để Ộcon trời vậtỢ thì không ai lo. Phi đã tin tưởng vào ông già quá nhiều, không muốn bỏ qua điều đó. Phi đã đồi ra.