Thế Bảo cảm thấy tim mình như bùng cháy khi từng bước tiến lên từng bậc cửa nhà hàng. Anh vừa hồi hộp vừa vui mừng, không biết cuộc trò chuyện tối nay sẽ dẫn đến đâu nhưng lại rất vui mừng khi được gặp lại Vũ Thường. Anh mang trong lòng hai trạng thái đối lập: lo lắng vì không biết cuộc trò chuyện sẽ ra sao và vui mừng vì có được Vũ Thường bên cạnh. Nhưng khi nghĩ đến nàng, anh cảm thấy có sức mạnh mới để vượt qua mọi trở ngại. Anh hít thở sâu và tự tin bước vào nhà hàng.
Người tiếp tân mở cánh cửa kính cho Thế Bảo vào. Anh gật đầu cảm ơn và xin lỗi người tiếp tân vì đã đến trễ. Vũ Thường đang đứng chờ từ phía bên trong, và anh rất vui khi nhìn thấy cô. Thế Bảo tìm vị trí của Vũ Thường sau khi cô ra hiệu, và anh tiến lại gần:
Bạn đang xem: Bến Bờ Hạnh Phúc – Chương 10
-
Xin lỗi, anh đã đến muộn.
-
Không sao đâu. Em đến sớm thôi.
-
Anh ngồi xuống đi.
Thế Bảo ngồi xuống theo lời Vũ Thường. Người phục vụ đến và đưa thực đơn cho cả hai. Trong khi cả hai đang chọn món, người phục vụ tiếp tục:
- Hôm nay nhà hàng có một món ăn mới, tên gọi là “Sum họp”. Anh/chị có muốn thử không?
Thế Bảo liếc mắt qua Vũ Thường, và cô trả lời:
-
Tên món nghe cũng hay, chúng ta nên thử xem sao.
-
Vậy cho chúng tôi hai phần của món đó.
Người phục vụ cười và đi ra. Thế Bảo nói tiếp:
-
Bây giờ các món ăn đặt tên này tên kia, khó nghe muốn chết.
-
Anh có cảm thấy không thích món “Sum họp” này?
Thế Bảo không để ý ý định ẩn sau lời nói của Vũ Thường, anh trả lời:
- Không, anh muốn thử để xem nó ra sao.
Sau câu chuyện về món ăn, cả hai im lặng. Trong khoảng thời gian đó, có nhiều biến động xảy ra, và cả hai không biết nên bắt đầu từ đâu. Thế Bảo nhắc nhở:
-
Em quen anh ấy lúc du học ở Mỹ phải không?
-
Anh muốn nói đến Thiện Nhân.
-
Đúng.
Vũ Thường kể với sự tự hào:
-
Sau khi được bác Hai giới thiệu sang Mỹ du học, em được Thiện Nhân chăm sóc rất chu đáo. Nếu không có anh ấy, em nghĩ là em không thể hoàn thành việc học của mình.
-
Anh ấy… thật tốt.
Vũ Thường tiếp tục:
-
Ba của Thiện Nhân có một công ty ở Việt Nam. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy đề nghị em làm việc trong công ty đó khi em trở về.
-
Xem thêm : Review Sách: 22 Quy Luật Bất Biến Trong Marketing
Vì vậy anh mới gặp em tại buổi phỏng vấn.
Vũ Thường gật đầu đồng ý. Thế Bảo thắc mắc:
-
Hai năm sống ở Mỹ, em chắc chắn trải qua nhiều khó khăn.
-
Em vẫn xoay sở được. Còn anh thì sao?
Lượt Thế Bảo kể:
-
Anh đã đưa ba về sống cùng để chăm sóc. Còn Đông Sơn thì…
-
Em biết việc này qua thư mẹ em gửi. Em không nghĩ Đông Sơn lại gây ra những rắc rối như vậy.
-
Đông Sơn xứng đáng chịu trách nhiệm. Nếu nó không gây chuyện, chúng ta có lẽ không phải đối mặt với những sự kiện như hôm nay.
Vũ Thường cười nhẹ và nói:
-
Bao năm trôi qua, em đã nghĩ rằng anh đã thay đổi, nhưng thực sự anh vẫn như cũ. Tại sao anh lại đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc người khác mà không chịu đối mặt với trách nhiệm của mình?
-
Anh…
-
Hai năm! – Vũ Thường nhấn mạnh – Thời gian không phải là thứ dễ dàng, nhưng em nghĩ nó sẽ thay đổi anh. Nhưng mà…
Thế Bảo lặng lẽ nói:
-
Anh xin lỗi. Anh không có ý làm em không vui.
-
Không sao. Em xin lỗi. Chúng ta đừng biến tối nay thành cuộc tranh cãi nữa.
Thế Bảo gật đầu nhẹ. Người phục vụ trở lại với đồ ăn trên tay và chúc cả hai ngon miệng. Vũ Thường cho thức ăn vào hai chén và cùng Thế Bảo thưởng thức:
- Anh cảm thấy món này thế nào?
Thế Bảo nhai thực đơn và trả lời:
- Lạ miệng nhưng hậu vị rất đậm đà, thanh và dịu.
Hai người im lặng dùng bữa. Sau một lúc, Thế Bảo lau sạch miệng và nói:
-
Vũ Thường à! Anh có chuyện muốn nói với em.
-
Nếu là chuyện từ quá khứ, em nghĩ anh không nên nhắc lại.
-
Trốn tránh sự thật không phải là tính cách của em.
Vũ Thường chậm rãi:
-
Nhưng sự thật không bao giờ thay đổi, lời nhắc lại cũng không có ích gì.
-
Xem thêm : Review Sách: Danh Nhân Thế Giới – Fabre
Em đã không còn tình cảm với anh trong lòng.
Giọng Thế Bảo trầm và ấm:
-
Hai năm, đối với anh là thời gian đầy thử thách. Anh tự hỏi liệu có nên chờ đợi hay không, và trong lòng anh có sự bảo vệ cho anh biết rằng nên cứ tiếp tục. Anh nuôi hy vọng từng ngày rằng sẽ có một ngày…
-
Anh Bảo! Em xin lỗi…
-
Tại sao em lại xin lỗi mãi? Xin lỗi có thể khiến mọi chuyện khép lại à? – Thế Bảo thở hắt ra – Anh biết em vẫn yêu anh. Nếu không, em sẽ không đọc thư mẹ gửi cho em với tâm trạng như thế.
Vũ Thường cố giữ bình tĩnh và nói:
- Quan tâm không có nghĩa là còn tình cảm. Đó là hai khía cạnh khác nhau, anh hiểu đúng không?
Thế Bảo ngồi im lặng, tựa đầu vào ghế. Anh suy nghĩ rồi nói:
- Anh hiểu rồi. Anh thật ngốc nghếch. Anh sẽ không làm phiền em nữa.
Anh đặt tiền lên dĩa để trả tiền cho bữa ăn và rời đi. Vũ Thường ngồi im, lòng nàng tan nát. Nàng không hiểu tại sao đã buông lời như vậy, mặc dù nàng vẫn yêu anh rất nhiều. Nhưng có lẽ nàng không muốn mối quan hệ xưa được nối lại. Có phải trong lòng nàng vẫn còn những mảnh vụn, sự đố kỵ hay không? Hoặc nàng sợ một ngày nào đó lại mang đến sự đau thương như trước đây.
Nàng chạy ra ngoài, cảm thấy lo sợ đến mức mồ hôi toàn thân. Nàng cố gắng vượt qua đám đông và gọi tên Thế Bảo:
- Xin lỗi, để tôi qua. Anh Bảo ơi!
Nhưng có người giữ lại tay nàng:
- Chị không thể vào đâu được. Anh ta đã chết rồi.
Toàn thân nàng gần như sụp đổ. Nàng muốn hét thật to, nhưng không còn sức lực nữa.
- Hãy từ bỏ tôi.
Nàng cố gắng vùng vẫy, muốn đến bên Thế Bảo…
- Vũ Thường! Em làm gì vậy?
Nàng đứng im, ngạc nhiên khi nhìn thấy Thế Bảo đang đứng đằng kia.
Lòng nàng tràn đầy niềm vui không tả nổi, nàng lao vào ôm chặt anh.
-
Anh Bảo!
-
Em!
-
Em sợ quá. Em tưởng người đó là anh…
Thế Bảo ôm nàng thêm chặt vào lòng:
-
Làm sao anh có thể chết được. Anh phải sống để lo lắng cho em suốt cuộc đời này chứ.
-
Hãy tha thứ cho em…
Thế Bảo ngắt lời:
- Đừng nói gì cả, anh hiểu mà.
Họ ôm chầm lấy nhau. Giờ đây, cả hai biết rằng họ không thể sống xa nhau được nữa. Sau tất cả những gian khổ và chông gai, con thuyền hạnh phúc cuối cùng đã đến bến bờ. Đối với họ, hạnh phúc không xa xôi, mong manh. Nó chỉ tồn tại trong hai trái tim hòa thành một. Nó hiện diện quanh họ trong những điều tầm thường nhất.
Từ nay, họ có nhau trong cuộc đời.
Nguồn: https://reviewsach.info/
Danh mục: Reviews