Hoàng Hải Thuỷ

thumbnail
Rate this post

Người viết truyện Tô Hoài đã nổi tiếng trong văn đàn Việt Nam vào khoảng năm 1940 với những truyện ngắn đặc sắc như “Dế mèn phiêu lưu ký”, “Quê Người”, “O Chuột”, và nhiều tác phẩm khác. Trong số đó, truyện “Dế Mèn Phiêu Lưu Ký” được nhiều bạn trẻ yêu thích nhất. Tôi vẫn nhớ khi đọc truyện này vào năm tôi 10 tuổi, trong những năm 1941, 1942 của thế kỷ 20. Như nhiều đứa trẻ cùng tuổi, tôi rất hào hứng với câu chuyện của Dế Mèn. Những ngày như lá, tháng như mây, năm đã trôi qua nhưng kỷ niệm về truyện này vẫn mãi trong tâm trí tôi.

Sau 60 năm, khi ngồi trên căn gác nhà tại tỉnh lỵ Hà Đông, tôi đắm chìm trong cuốn tiểu thuyết, như lạc vào xứ người trong “Rừng Phong lòng vòng Hoa Thịnh Đốn” hay tập hồi ký “Cát Bụi Chân Ai” của Tô Hoài. Và hôm nay, vào một buổi sáng thu tươi đầu mùa, lá cây phong rơi nhuộm vàng đỏ, tôi ngồi viết về những gì Tô Hoài đã viết trong “Cát Bụi Chân Ai”.

Cát Bụi Chân Ai là cuốn sách Tô Hoài viết vào năm 1990. Được xuất bản tại Mỹ, cuốn sách không ghi tên nhà xuất bản nào trên bìa sau. Trước hết, tôi muốn nhắc đến đoạn Tô Hoài viết về những văn hữu Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa như Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Phạm Duy, Doãn Quốc Sỹ, và Phan Nhật Nam.

Vũ Hoàng Chương, một trong những tác giả mà Tô Hoài đề cập trong cuốn “Cát Bụi Chân Ai”. Tôi trích đoạn từ trang 152-153 của cuốn sách:

“Tôi mới viết truyện ngắn ‘Ông giăng không biết nói’ đăng trên tuần báo Tiểu Thuyết Thứ Bẩy. Gã yêu em. Em sắp về nhà chồng rồi mà cứ như không. Đêm hội chèo, tay đôi còn đưa nhau ra ngoài đồng, bên cái giếng thơi đầu xóm. Gã gặng hỏi. Nhưng em lắc đầu bảo không, rồi khóc. Mọi khi thì chẳng dám nói. Nhưng hôm ấy thong thả phiên chợ tơ, lại có chèo hát sân đình, gã hơi ngà ngà một chút. Gã sửng cồ lên:

— Ông biết thừa ra rồi. Ông hỏi thử chơi đấy thôi. Ông biết mười hai tháng sau cưới mày. Đồ khốn nạn!

Người con gái vùng chạy. Gã say rượu khát cháy cổ, cúi đầu hớp nước, ngã lộn xuống, chết đuối trong giếng. Thế rồi, ngày 12 tháng sau, ả nọ về nhà chồng. Từ đấy, mỗi lần về xóm nhà mình không bao giờ em dám đi tắt cánh đồng qua lối men bờ giếng. Nào ai biết đâu cái chết éo le thương tâm của người con trai. Nông nỗi đêm ấy chỉ có mỗi một ông giăng chứng kiến. Nhưng ông giăng lại không biết nói.”

Trong đoạn này, Tô Hoài tả Vũ Hoàng Chương với thái độ rất kính trọng. Vũ Hoàng Chương “chắp tay lậy” và gọi Tô Hoài là “huynh”, tự xưng là “đệ” với tình cảm sâu sắc. Tuy nhiên, trong hồi ký “Ta đã làm chi đời ta” của Vũ Hoàng Chương, ông miêu tả Tô Hoài như một “thầy giáo hồ lơ” không có tác phẩm đáng kể. Tô Hoài chỉ là người theo đàn anh đi hát cô đầu, không dám tham gia vào mưu sinh bên trong.

Tô Hoài cũng viết về nhà văn Doãn Quốc Sỹ của Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa. Tôi trích đoạn từ trang 258-259 của cuốn sách:

“Chúng tôi thường viết bài cho mục phát thanh của quân đội, đọc tài liệu từ chiến trường, trò chuyện với phi công tù binh Mỹ. Một lần, Nguyễn Tuân và tôi đi chơi với đại tá Phạm Văn Đính, đại tá Vĩnh Phong – những người từng ra hàng quân giải phóng ở đỉnh cao Cồn Tiên Dốc Miếu. Hai sĩ quan này ẩn mình trong một nếp nhà tranh ở làng giữa lùm cây ổ, cây nhãn. Chúng tôi uống bia đen, nghe không biết bao nhiêu lần bài thơ ‘Riêng tặng Kiều Thu’ ấy.”

Tô Hoài cũng đề cập tới cuộc đời của những nhà văn khác như Đinh Hùng, Phạm Duy, Phan Nhật Nam và Mộng Tuyết. Cuốn sách “Cát Bụi Chân Ai” đầy đủ những câu chuyện thú vị và bất ngờ về cuộc sống và sự nghiệp của những nhà văn nổi tiếng của thời kỳ Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa.

Review Sách hy vọng rằng bài viết này đã mang lại cho bạn những thông tin thú vị về cuộc sống và sự nghiệp của những nhà văn danh tiếng.