Ảo dạ – Higashino Keigo

Rate this post

Giấc mơ theo đuổi cái đẹp, mong muốn được đặt chân vào tất cả mọi lĩnh vực liên quan đến cái đẹp nhưng bản thân Mifuyu lại toàn làm những điều xấu xa, độc ác rợn người và đê hèn. Bằng sắc đẹp, thủ đoạn và “ma tính” cô ta dễ dàng thao túng người khác, chỉ một cái hích nhẹ đã có thể đưa đẩy người ta vào cạm bẫy.

Review sách: ẢO DẠ – Higashino Keigo

Masaya thật đáng thương, anh ta vẫn có tính người, vẫn có sự tử tế. Lần đầu tiên anh ra tay là do kích động, lại trong hoàn cảnh bất thường và kẻ mà anh ta ra tay có chết cũng đáng, không ai xót nhưng dưới sự dẫn dắt của Mifuyu, anh ta càng lúc càng lấn thêm vào con đường tội ác, hãm hại người vô tội, mọi thứ anh ta làm đều đã được Mifuyu lên kế hoạch, sắp đặt đường đi nước bước. Ban đầu anh ta chỉ là tờ giấy trắng bị dính chút mực, sau đó dần dà tờ giấy bị đen kín bởi những vết ố, không thể quay đầu lại.

Người ta bảo “Không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò” nhưng nếu đồng đội cực kì khôn ngoan và nham hiểm thì còn đáng sợ hơn gấp bội phần. Khổ thân nhất là cứ tưởng được người kia yêu thương, trợ giúp, nâng đỡ hóa ra chỉ là con rối trong tay bị họ mặc sức thao túng, coi như viên gạch lát đường.

Gần cuối truyện, Masaya nhận ra linh hồn mình đã bị lấy mất, đau đớn vì bị lừa nhưng đó là lúc tôi cảm thấy anh ta có tính người nhiều nhất, ít ra còn biết việc mình làm là sai và ân hận còn Mifuyu thì không, cô ta coi chuyện hãm hại người khác để đạt được thành công là một cách sinh tồn, chẳng có gì là sai trái. Cô ta giống một con người giả, không có chút lương tri, giả từ ngoại hình đến nội tâm, càng đọc càng thấy ghê tởm, chẳng khác gì một con rắn luồn lách trơn tru qua những kẽ hở, điểm yếu của đối phương để đớp mồi rồi liên tục lột da, thoát xác.

Thật đáng tiếc cho viên tranh ta Kato vì đã quá tò mò và ngây thơ đến mức tự tin, anh tưởng chỉ có trải qua dư chấn tâm lý người ta mới trở nên đáng sợ đến mức biến thái như vậy à? Có lẽ thời ấy chưa có khái niệm “thái nhân cách” – những kẻ bẩm sinh đã muốn làm thú săn mồi, lợi dụng người khác bằng sự quyến rũ, lừa dối, bạo lực và cách khác để có được thứ mà họ muốn mà không bị ảnh hưởng gì bởi lương tâm hay đạo đức.

Có lần tôi nghe ai đó nói “Hình như Keigo ghét gái đẹp” chắc họ nghĩ do ông ghét gái đẹp nên mới tạo ra những nhân vật nữ có bề ngoài đẹp đẽ và nội tâm gớm ghiếc như vậy nhưng tôi lại thấy những nhân vật nữ xấu xa của Keigo tiên sinh dù độc ác, đáng sợ nhưng đều được hưởng nhung lụa, đều sung sướng đến cuối tác phẩm trước sự hy sinh, lót đường của người khác đấy chứ, thế thì phải bảo là ông thiên vị và yêu thích gái đẹp mới đúng chứ nhỉ?

Cuốn này được coi là chị em sinh đôi với Bạch Dạ Hành nhưng theo cá nhân tôi thì đứa em này quá bé nhỏ so với người chị của nó. Nếu xếp loại các tác phẩm của Keigo mà tôi từng đọc thì cuốn này đứng trót bảng cùng với “Ngôi nhà của người cá say ngủ”, tầm được 5,5 điểm

P/S: Đây là lân đầu tiên tôi đăng ảnh minh họa không từ google image mà là ảnh chính chủ, tự làm mẫu. Có điều đọc xong mới nhận ra nhân vật này là loại người đáng tởm mà tôi ghét nhất đời

Bài review của tác giả Ánh Chu (https://www.facebook.com/profile.php?id=100009754968459)

Các bài review sách khác của cùng tác giả Highashino Keigo:

Bạch Dạ Hành

Phía Sau Nghi Can X

Thánh Giá Rỗng

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *